Ánh mắt Lăng Dinah có chút mất mác, mấp máy môi: “Anh chưa từng nghe qua câu ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ sao?”
Trông thấy cô dẩu môi tỏ vẻ oan ức, khóe môi anh ta hơi nhếch lên, cảm thấy Lăng Dinah càng ngày càng đáng yêu.”
“Ngồi vững vào, trước kia tôi từng là quán quân đua xe đấy, nhanh như thế nào, em biết đấy.”
Vừa dứt câu, anh ta liền khởi động xe, ló đầu ra chào hỏi với Lê Hiểu Mạn cùng Long Tư Hạo một tiếng sau đó chuyển bánh rời khỏi nghĩa trang An Khang.
...
Quay lại biệt thự, sau mấy ngày dính như sam với Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo lại bắt đầu quay cuồng trong công việc.
Vì mới tiếp nhận Hoắc thị không lâu cho nên anh càng bận rộn hơn trước kia rất nhiều.
Gần như ngày nào cũng là đi sớm về trễ, nhiều khi lúc anh về Lê Hiểu Mạn đã đi ngủ.
Tình hình đó kéo dài tầm một tháng, sau đó Long Tư Hạo bay qua Mỹ công tác.
Chuyến công tác này gần nửa tháng, hằng ngày anh đều sẽ điện thoại cho cô, nhưng mà lẫn nào cũng không dài quá năm phút.
Mặc dù biết Long Tư Hạo rất bận rộn nên mới ít quan tâm đến cô nhưng cô vẫn cảm thấy mất mác rất nhiều.
Vài ngày nữa là đến sinh nhật cô rồi, cô sợ anh sẽ bận không thể về kịp.
Những lúc không có Long Tư Hạo ở cạnh, đêm nào cô cũng ôm tờ giấy kết hôn cùng album cảnh cưới của họ mới có thể đi ngủ.
Mấy ngày gần đây trông cô càng lúc càng phờ phạc.
Lúc này, cô đang ở trong phòng ngủ của mình, nhìn vào cuốn album để kể sầu.
Cửa phòng ngủ không khóa, Long Đằng Thiên nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của cô bèn đi vào.
“Nha đầu à, gần đây trông cháu rất là không có tinh thần, cơ thể không khỏe sao? Nếu cảm thấy không khỏe cứ nói ra, bây giờ cháu còn đang mang thai...”
“Ông ngoại.” Nghe thấy hai từ “mang thai”, Lê Hiểu Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu lên cắt đứt lời ông, cô không muốn Long Đằng Thiên lại tiếp tục hiểu lầm thêm.
Cô đặt cuốn album xuống, đi tới trước người Long Đằng Thiên, nhìn ông đầy áy náy: “Ông ngoại, con xin lỗi, thật ra con không hề mang thai.”
“Cái gì?” Nghe xong câu nói kia của Lê Hiểu Mạn, ông nhìn cô với ánh mắt ngập kinh hoàng không thể nào tin nổi.
Cô câu mày, nói thêm: “Ông ngoại, bởi vì cần phải đưa ông rời khỏi hang đá cho nên cháu mới bảo mình mang thai, thực ra cháu không có mang thai.”
“Không có mang thai?”
Long Đằng Thiên vẫn luôn ngóng trông đứa chắt thứ ba của ông chào đời, thì chợt thình lình Lê Hiểu Mạn nói cô không có mang thai, ông cảm thấy hụt hẫng nhìn đăm đăm vào cái bụng phẳng lì của Lê Hiểu Mạn.
“Không có mang thai...”
Nhìn thấy ông như vậy Lê Hiểu Mạn có hơi lo lắng, càng áy náy hơn: “Ông ngoại, cháu thật sự xin lỗi, con không hề có ý muốn lừa ông, lúc đó tình huống đặc biệt khẩn cấp con không nghĩ ra biện pháp nào khác, bèn dùng kế mang thai này để khiến ông thỏa hiệp, đồng ý rời khỏi hang đá cùng bọn cháu.”
Long Đằng Thiên vẫn một mực im lặng, dòm cái bụng phẳng lì của cô lom lom, phải đến gần mười phút sau, ông ta mới tỉnh táo lại.
Ông chỉ vào bụng cô hỏi: “Trong này thật sự không có chắt ngoại của ông?”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, giọng chắc chắn: “Ông ngoại, cháu xin lỗi, thật sự không có.”
Nói xong, cô cau mày nói: “Là cháu đã khiến ông ngoại thất vọng rồi, nếu ông ngoại giận cháu...”
Long Đằng Thiên buông lời cắt đứt câu nói còn đang dang dở của cô, di ánh nhìn lên mặt cô: “Nha đầu ngốc, ông ngoại không hề giận cháu, chỉ là ông ngoại cảm thấy có chút nhói tim thôi, ông mong mỏi biết bao nhiêu giờ nói một tiếng không có chắt ngoại liền không có, ông ngoại thật sự nhói tim đó.”
Nói xong, ông lại nhìn xuống bụng cô: “Không được, ông phải gọi điện cho Tư Hạo, bảo nói nhanh nhanh trở về rồi mau mà bù đắp tiểu chắt ngoại cho ông.”
Hết câu, ông xoay người đi được chừng hai bước, lại xoay người lại nhìn Lê Hiểu Mạn: “Nha đầu, ông ngoại là người hiểu chuyện, ông không giân con đâu, nhất định con không được áy náy đâu đấy.”
Cô nhìn Long Đằng Thiên đầy cảm ơn: “Ông ngoại, cảm ơn ngoại.”
Long Đằng Thiên nhìn cô nở nụ cười hiền hòa, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi ông đi khỏi, Lê Hiểu Mạn nhớ lại câu nói “thật sự nhói tim” kia, không cần nghĩ cũng biết đó cái cụm từ kia là do tiểu Nghiên Nghiên dạy ông dùng.
Giờ ấy hả, đi học về là cô nhóc tót tọt chạy đi tìm ông ngoại cơ.
Một già cùng hai đứa nhóc, chơi đùa đến không biết trời đất nằm hướng nào nữa.
Cô chán nản ngồi sụp xuống, đang tính lật cuốn album ra xem thì Long Quân Triệt gõ nhẹ hai tiếng, liền đi vào.
Lê Hiểu Mạn ngẩng lên.
Thấy người bước vào là Long Quân Triệt, khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Long Quân Triệt trở lại biệt thự của Long Đằng Thiên cũng đã hơn hai tháng, tuy nói là hơn hai tháng nhưng hai ba con ngoài việc ngày ngày gặp mặt, sớm tối nhìn nhau trên bàn ăn thì cả hai rất ít lần nói chuyện.
Có đôi khi, Long Quân Triệt quan tâm cô hỏi han vài câu, cô sẽ đáp lại đôi ba câu.
Riêng quan hệ giữa tiểu Nghiên Nghiên, tiểu Long Dập và Long Quân Triệt thì có chiều hướng tốt lên, chỉ có quan hệ giữa cô và ông ta là dậm chân tại chỗ.
Hiện tại hai đứa nhóc nhìn thấy Long Quân Triệt là sẽ gọi là ông ngoại.
Long Quân Triệt thấy ông trở về biệt thự cũng lâu như vậy, nhưng thái độ của Lê Hiểu Mạn vẫn lạnh nhạt như cũ, điều này khiến ông không khỏi bi thương.
Giấu đi cái nhìn thâm tình, ông đi về phía trước, nhìn Lê Hiểu Mạn bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương: “Mạn Mạn, bố đến là muốn nói với con vài câu, rất có khả năng mấy ngày nữa bố sẽ rời khỏi đây một quãng thời gian.”
Rời đi?
Nghe ông nói sẽ rời đi, Lê Hiểu Mạn khẽ chau mày nhưng rất nhanh đã thờ ơ nhìn ông: “Ông có lời gì muốn nói với tôi?”
Long Quân Triệt có chút buồn, thanh âm cũng đôi phần áy náy: “Mạn Mạn, bố không là người bố tốt, không làm trọn trách nhiện của một người bố, đã vậy còn tổn thương con, tổn thương Long Tư Hạo, bố có lỗi với hai đứa, có lỗi với mẹ con, con giận bố là việc đáng làm. Bố không cầu xin con tha thứ, nếu như bố rời đi, hi vọng con có thể thay bố chăm sóc ông ngoại con.”
Nói xong, Long Quân Triệt cũng xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi ông đi khỏi, lông mày cô vặn xoắn, có chút nghi ngờ, cô không hiểu những lời vừa rồi của Long Quân Triệt là có ý gì?
Rời đi, ông ta muốn đi đâu?
...
Hai ngày sau, Long Tư Hạo vẫn chưa về, cũng đã lâu cô chưa gặp Lâm Mạch Mạch, bèn hẹn Lâm Mạch Mạch đến quán cà phê Kano trước kia thường đi gặp mặt.
Vì đến trước cho nên cô gọi một tach cà phê, trong lúc chờ Lâm Mạch Mạch tới, cà phê cũng đã được phục vụ mang lên, cô nâng tay trái chống mặt, chốc chốc lại nâng tay phải đảo tách cà phê, cả người hồn lạc phách bay, dáng vẻ phờ phạc.
Vừa bước vào Lâm Mạch Mạch đã chạm ngay dáng vẻ này của cô.
Lâm Mạch Mạch ngồi xuống, thân mật hỏi: “Mạn Mạn, sao thế? Cãi nhau với nam thần à?”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Mạch Mạch ngồi xuống, bèn hỏi: “Muốn uống gì?”