Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 109: Âm mưu, phim tình cảm đau khổ



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Lâm căm hận siết chặt hai quả đấm, trong mắt thoáng qua tia âm độc, cô ta nở nụ cười không có ý tốt, tới gần Lê Hiểu Mạn, dùng thanh âm cô có thể nghe được nói: “Lê Hiểu Mạn, cô đừng đắc ý, Vân Hy anh ấy không thương cô, anh ấy sớm muộn cũng sẽ ly dị với cô.”

Lê Hiểu Mạn liếc cô, lạnh lùng cong môi: “Vậy thì tốt, nếu anh ta yêu cô như thế, anh ta nhất định sẽ nghe lời cô, phiền cô giúp tôi khuyên anh ta mau ly dị với tôi, cảm ơn nhiều.”

Hạ Lâm thấy cô lãnh đạm, không chút thương tâm khổ sở, cô ta tức giận siết chặt hai tay, móng tay nhọn đâm vào da thịt, cô ta không tin cô thật sự không quan tâm Hoắc Vân Hy chút nào nữa.

Cô ta muốn cô thống khổ, muốn cô thua triệt để.

“Lê Hiểu Mạn, cô đừng giả bộ, tôi cũng không tin cô không quan tâm Vân Hy nữa, cô vẫn thương anh ấy! Nếu không, cô sẽ không theo dõi anh ấy!”

Lê Hiểu Mạn híp mắt, ánh mắt lãnh đạm liếc Hạ Lâm, lười nói thêm câu nào với cô ta, cô ta và Hoắc Vân Hy, vĩnh viễn đều sống trong thế giới mình, tự tin quá mức, không trách cô ta và Hoắc Vân Hy có thể ở chung một chỗ, đúng là chủng loại giống nhau.

Không để ý tới cô ta, cô xoay người rời đi.

Hạ Lâm thấy vậy, hai mắt âm lãnh, lấy điện thoại ra bấm dãy số, nói câu làm việc theo kế hoạch, liền đuổi theo Lê Hiểu Mạn, la lớn: “Chị, khoan chị, chị…”

Nghe tiếng Hạ Lâm, Lê Hiểu Mạn dừng lại, không xoay người để ý tới cô ta, trực tiếp rời đi.

Hạ Lâm thấy vậy, nở nụ cười âm hiểm, hô lớn: “Chị, chị chờ em một chút, chị…”

Cô ta vừa kêu vừa nhào về phía Lê Hiểu Mạn, hai tay ôm lấy cánh tay cô.

“Buông ra!” Lê Hiểu Mạn thấy Hạ Lâm đột nhiên ôm lấy cô, theo bản năng hất tay, không nghĩ rằng Hạ Lâm lại hét lên một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

“A…”

Cô ta đột nhiên thét lên, dẫn tới những tân khách khác chú ý.

Tốp ba tốp năm đoàn người tò mò đi tới.

Theo cục diện trước mắt, Hạ Lâm ngã ngồi dưới đất, còn Lê Hiểu Mạn đứng bên cạnh cô ta, rất dễ làm người ta sinh ra ý tưởng Lê Hiểu Mạn đẩy ngã Hạ Lâm.

Hạ Lâm ngã ngồi dưới đất thấy không ít người đi tới, cô ta thay đổi biểu tình ngoan độc, giả bộ ủy khuất không thôi, nước mắt lởn vởn trong hốc mắt.

“Hu hu… Chị… chị, chị nghe em nói có được không? Chị…”

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn cô ta, không biết cô ta lại chơi trò gì.

Thấy lục tục có người tụ lại, cô lạnh lùng cong môi: “Hạ Lâm, tôi không rảnh diễn kịch tình cảm đau khổ với cô, cô tiếp tục diễn đi, tôi không bồi.”

Dứt lời, cô vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, Hạ Lâm liền nhào tới ôm chân cô, ủy khuất khóc lên: “Chị… Xin chị cho hai em con đường sống có được không?”

Hành động này của cô ta lại thu hút không ít người, nhất là ký giả vừa vặn có thể tìm được tin lên tựa đề ngày hôm sau, thấy một màn này, dĩ nhiên hưng phấn cầm máy chụp hình chạy tới.

Lê Hiểu Mạn căn bản không hiểu Hạ Lâm đang nói gì, nhưng cô rất rõ, cô ta nhất định đang chơi quỷ kế già.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Lâm ôm hai chân cô, thanh âm lạnh như băng: “Buông tôi ra.”

Ngay sau đó, cô đang muốn rút chân ra, Hạ Lâm đột nhiên hô ta một tiếng, ngã xuống đất, một tay ôm bụng bằng phẳng, nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.