Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 112: Người đàn bà đáng chết, cô làm gì?



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mà hành động này của Hoắc Vân Hy chẳng khác nào khẳng định với ký giả anh ta và Hạ Lâm là một đôi còn Hoắc phu nhân như Lê Hiểu Mạn lại là người thứ ba.

Tin vịt cô lấy cái chết để ép Hoắc Vân Hy cưới cô không còn nghi ngờ cũng biết thành sự thật.

Ký giả đứng đó không cần hỏi lại cũng tin tưởng câu chuyện này.

Mà trong mắt tất cả mọi người, Lê Hiểu Mạn chính là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm giữa em gái mình và em rể.

Vốn dĩ ông xã của mình cùng em gái có quan hệ mờ ám, lại còn có đứa bé bây giờ lại trở thành chị gái lấy cái chết ép buộc em rể cưới mình, còn độc ác hại chết đứa bé trong bụng em gái mình.

Khách mời cũng bắt đầu không ngừng nghị luận, không phải đáng thương đồng tình với Hạ Lâm thì quay mũi dùi về Lê Hiểu Mạn, nói cô không biết xấu hổ, phá hoại hạnh phúc của em gái.

Ánh mắt khinh bỉ, giễu cợt như những con dao sắc bén liên tục bắn tới khiến cho ánh mắt Lê Hiểu Mạn càng lạnh lùng, ác liệt. Nhưng trái tim cô đau đớn như ngàn kim châm, chảy đầy máu tươi.

Cô lạnh lùng ngưng mắt nhìn về phía trước, một bóng dáng tuấn mĩ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bóng dáng này chính là Long Tư Hạo. Anh thấy một đám ký giả vây quanh Lê Hiểu Mạn, đôi mắt lạnh lẽo tối lại báo hiệu giông tố sắp tới, khuôn mặt tuấn tú lạnh linh người.

Bước chân của anh rất nhanh, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sự đau lòng và lo lắng với Lê Hiểu Mạn.

Đi theo sau anh là Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, Lăng Đại Na và Lâm Mạch Mạch.

Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo bước rất nhanh, hô lên: “Tổng giám đốc, không cần đi nhanh như vậy đâu, những ký giả kia cũng không ăn thịt Lê tiểu thư của anh!”

Lăng Đại Na liếc nhìn bóng lưng tuấn tú của Long Tư Hạo, nhíu mày, không vui lẩm bẩm: “Anh Tư Hạo sao phải vội như vậy chứ? Người đàn bà kia cũng đâu phải là vợ anh ấy chứ?”

Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch nghe thấy vậy thì nhìn nhau nhưng cũng không nói gì.

Ngay khi Long Tư Hạo đang định chen vào vòng vây của ký giả mà dẫn Lê Hiểu Mạn đi, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch cũng tiến lên kéo anh lại.

“Tư Hạo, cậu đừng xúc động! Cậu đừng quên, cô ấy là em dâu cậu. Nếu cậu cứ làm như vậy không chừng ký giả còn có cơ hội viên lung tung đó. Nếu như vậy cậu lại càng hại cô ấy sao? Ngay cả cậu có thể cấm ký giả viết lung tung nhưng không thể ngăn cản khách khứa ở đây nghị luận được!” Lăng Hàn Dạ kéo anh, khuôn mặt tuấn mĩ có chút ngưng trọng, nhỏ giọng nói.

Tô Dịch cùng cau mày nhìn Long Tư Hạo, thấp giọng nói: “Tư Hạo, Hàn Dạ nói đúng đấy. Với quan hệ hai người hiện giờ, cậu không thích hợp đi giúp cô ấy đâu. Để Hàn Dạ đi đi. Dù sao nơi này cũng là Lăng gia, hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Hàn Dạ nữa!”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nhíu chặt chân mày, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo thấu xương, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căm ghét thân phận giữa cô và anh như vậy.

Anh hận bản thân lúc này không thể quang minh chính đại đi bảo vệ cô.

Anh có thể không để ý tất cả mọi thứ nhưng lúc này lại không thể không để ý tới danh dự của cô.

Lăng Hàn Dạ nghe thấy Tô Dịch nói vậy, nhíu mày nhìn Long Tư Hạo, cười tà mị một tiếng: “Yên tâm đi! Tôi sẽ ra tay giúp Hiểu Hiểu bảo bối nhà cậu giải quyết hết đám ký giả kia!”

Anh ta vừa nói xong, thì đã bị Lâm Mạch Mạch dùng cùi chỏ đụng mạnh vào ngực.

Anh ta đau đớn đến nhíu mày, đôi mắt hấp dẫn màu nâu hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Mạch Mạch, cắn răng nghiến lợi: “Người phụ nữ đáng chết, cô làm gì vậy hả?”

Lâm Mạch Mạch hung hăng trợn mắt nhìn anh ta: “Nói nhảm nhiều quá! Sao lằng nhằng như vậy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.