Ánh mắt Lê Hiểu Mạn nhìn xuống màn hình điện thoại đang rung, đang chuẩn bị đứng dậy rửa mặt, nhưng vì ngồi trên mặt đát rất lâu nên hai chân tê rần, suýt chút nữa cô đã ngã sấp xuống, không tệ, đúng lúc chống được tường.
30 phút sau, quán café Kano.
Lê Hiểu Mạn mặc chiếc váy trắng, hiếm khi mới trang điểm nhẹ nhàng nhưng không che hết được sự tiều tụy của cô, mà Lâm Mạch Mạch ngồi đối diện cô lại đau lòng.
Lâm Mạch Mạch mặc chiếc váy màu xanh đậm, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, mái tóc xoăn màu rám nắng tùy ý xõa trên vai: «Mạn Mạn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hả?
“Mạch Mạch… mình….” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, đôi mắt ửng đỏ, lập tức kể chuyện xảy ra ngày đó ở khách sạn cho Lâm Mạch Mạch.
Sau khi nghe xong, đôi mắt Lâm Mạch Mạch nheo lại, vẻ mặt tức giận đập bàn: “***nó, Hoắc Vân Hy còn phải người không vậy? Vì ép cậu ly hôn mà khiến cậu ngoại tình, anh ta lại dám thiết kế cậu…” Anh ta thích đội nón xanh như thế? Anh ta xem cậu là gì hả? Không được, mình muốn đi đánh anh ta một trận, Hoắc Vân Hy đúng là tên thối tha mà.”
Thấy Lâm Mạch Mạch nghiến răng nghiến lợi muốn đứng lên đi đánh người, Lê Hiểu Mạn lập tức kéo cô ấy ngồi xuống.
“Mạch Mạch…”
Lần nữa ngồi xuống Lâm Mạch Mạch mới thay đổi bộ mặt tức giận bừng bừng vừa nãy mà nhìn co: “Mạn Mạn, Hoắc Vân Hy thối tha như vậy, cậu quên anh ta đi, hôn nhân này phải ly dị, nhưng cậu không thể để cho Hoắc Vân Hy và tiểu tam kia tiện nghi được, nhưng mà có một số chuyện đã xảy ra, cậu đừng để mình chịu áp lực quá lớn, cũng không cần cảm thấy có lỗi với Hoắc Vân Hy, anh ta thay đàn bà nhanh hơn thay quần áo, chuyện xấu đầy trời, vậy mà còn gian díu với Hạ Lâm không thèm xem cậu là chị, anh ta đã sớm phản bội hôn nhân của các cậu, còn cả chuyện ở khách sạn, cậu bị bỏ thuốc, hiện tại xã hội này tình một đêm rất bình thường, cậu đừng để trong lòng, như vậy sẽ mệt chết cậu.”
Lâm Mạch Mạch an ủi Lê Hiểu Mạn nên tâm tình như mây đen của cô cũng tốt hơn nhiều, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười: “Mạch Mạch, cảm ơn cậu, tâm trạng mình tốt hơn nhiều rồi.”
Lâm Mạch Mạch nhếch môi: “Vậy là tốt rồi.”
Lập tức nghĩ tới gì đó, Lâm Mạch Mạch nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu uống thuốc tránh thai chưa?”
“Sao cơ…” Lê Hiểu Mạn trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, cô chưa uống, ngay từ đầu cô đã không nghĩ tới chuyện uống thuốc tránh thai rồi.
Lâm Mạch Mạch thấy phản ứng của cô cũng đoán ra là cô chưa uống liền nhíu mày: “Không sao, hiện tại uống vẫn còn kịp, mình cùng cậu đi mua.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, đôi mắt mảnh khảnh gắt gao nắm chặt, cô nói không hận Hoắc Vân Hy nhưng mà thật sự làm được thì rất khó.
Lâm Mạch Mạch vẫn khuyên cô, hai người ngồi ở quán café Kano một hồi liền rời đi, đến một tiệm thuốc.
Hai người vừa đi thì một chiếc Roll Royce màu đen xa hoa đã dừng ngoài tiệm thuốc, trước khi xuống xe thì người đàn ông mặc tây trang màu lam, áo sơ mi tơ tằm trắng tinh xuống trước, anh ta hơi khom người: “Tổng giám đốc, việc mua thuốc cho tiểu thư Sophie tôi đi là được, cần gì anh phải đại giá như vậy?”
Lập tức một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ từ trên xe đi xuống, cả người mặc tây trang màu xám, sơ mi tơ tằm trắng tinh, cà vạt màu xám, càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của anh thêm phần cao quý, khí chất tao nhã, quanh thân tản ra khí thế vương giả.
Người đàn ông đi xuống đúng là Long Tư Hạo.
Anh không để ý tới Lạc Thụy mà cất bước đến gần tiệm thuốc.
Khí chất tao nhã của anh cực kì đẹp trai, từ lúc anh xuống xe đã hấp dẫn không ít ánh mắt. Đăng bởi: Thất Liên Hoa