Lê Hiểu Mạn bị Hoắc Vân Hy nhốt trong phòng tắm, ngồi dưới đất chảy nước mắt, giờ phút này hai mắt cô đã sưng đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Nhưng cô không khóc nữa, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.
Điện thoại cô ở trong phòng đã vang lên mấy chục lần, vì là buổi tối, rất an tĩnh, nên cô nghe rõ ràng.
Chỉ tiếc, cô không thể nào đi ra ngoài, cũng không biết là ai gọi cho cô.
Nếu như điện thoại ở trong tay cô, cô đã sớm báo cảnh sát.
Trời đã tối, Hoắc Vân Hy còn chưa xuất hiện, cô thật sự không biết, rốt cuộc anh ta phải nhốt cô tới khi nào?
Lúc này, thanh âm không rõ lắm của thím Lâm truyền tới: “Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, cô có ở trong phòng không? Thiếu phu nhân…”
Vì thím Lâm đứng ngoài cửa phòng kêu, cách một gian phòng tắm, Lê Hiểu Mạn nghe không rõ.
Mà vì Hoắc Vân Hy khóa trái cả cửa phòng khách, còn mang chìa khóa theo, thím Lâm cũng không vào được.
Bà kêu hồi lâu, không nghe Lê Hiểu Mạn đáp lại, tưởng cô đã ngủ, liền rời đi.
Trong phòng tắm, Lê Hiểu Mạn dán vào cửa phòng tắm nghe một hồi, không nghe tiếng thím Lâm nữa, cô đứng dậy, vừa xoay người, liền thấy một bóng người từ cửa sổ duy nhất trong phòng tắm nhảy xuống.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn cả kinh, lập tức mở đèn phòng tắm, thấy rõ người từ cửa sổ phòng tắm tiến vào, lại là Long Tư Hạo.
Cô khiếp sợ trợn to hai mắt, sững sờ nhìn người đàn ông tuấn mỹ tuyệt luân trước mặt.
Áo sơ mi tơ tằm màu trắng, âu phục ka-ki Armani, tôn dáng người anh tuấn cao ngất của anh, trong phòng tắm, ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt tuấn mỹ càng thâm thúy, đường nét rõ ràng mê người.
Cho dù từ ngoài cửa sổ nhảy vào, khí chất của anh vẫn cao quý, khí độ bất phàm, nhất là khí thế bức bách người từ trong tản ra như vương giả kia.
Anh thấy Lê Hiểu Mạn ở trong phòng tắm, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới cô sẽ ở trong phòng tắm.
“Hiểu Hiểu…” Anh thấp giọng kêu, bước nhanh tới, ép cô vào cửa phòng tắm, vòng ở giữa hai cánh tay thon dài của anh, ánh mắt thâm thúy mị hoặc khóa chặt cô, môi mỏng khẽ nhấp, thanh âm trầm thấp mơ hồ lộ ra tia không vui: “Tại sao không nhận điện thoại của tôi? Biết tôi sẽ đến, nên ở phòng tắm chờ…”
Anh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén rơi vào trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, nước mắt đã khô khốc và hai mắt sưng đỏ, nói rõ cho Long Tư Hạo, cô vừa khóc, hơn nữa khóc rất lâu.
Trong mắt anh nổi lên bão táp, cuốn lên nồng đậm hung ác, anh đưa tay nâng cằm cô, mắt ám trầm thoáng qua đau lòng nhìn cô: “Vì cậu ta mà khóc thành như vậy, em yêu cậu ta đến thế sao? Nếu thật sự không thể bỏ cậu ta, thì nghĩ cách đoạt cậu ta lại, có cần tôi giúp, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nước mắt trong hốc mắt trào ra lần nữa, trong lòng vì anh xuất hiện và lời nói của anh mà chua xót.
Thời điểm cô chật vật không thôi, người xuất hiện bên cạnh cô luôn là anh.
Thời điểm lòng cô bị lạnh thấu, người làm cô ấm lòng cũng là anh.
Cô nhất thời không biết nói gì, chẳng qua nhìn anh chằm chằm, tùy ý nước mắt rơi xuống.
Long Tư Hạo thấy cô không ngừng rơi nước mắt, anh nhíu mày, ánh mắt thâm thúy cuồn cuộn ưu tư phức tạp khóa chặt cô, mím chặt môi mỏng, quanh thân tỏa ra khí lạnh.
Anh đột nhiên nắm cổ tay cô, kéo cô tới trước gương trong phòng tắm, thanh âm trầm thấp xen lẫn tia tức giận lạnh thấu xương: “Lê Hiểu Mạn, em nhìn bộ dạng em bây giờ đi. Một người đàn ông một tổn thương em hất lần này tới lần khác, thật sự đáng giá để em khóc vì cậu ta sao?”
Nói tới đây, anh nâng cằm cô, lực độ rất nặng, ánh mắt che giấu đau đớn, môi mỏng lạnh lùng cười: “Còn em thật sự yêu cậu ta đến mức không cách nào tự kiềm chế sao? Cho dù cậu ta có con với người phụ nữ khác, cho dù cậu ta xưa nay không quý trọng em, không đau lòng em, em cũng cam tâm tình nguyện yêu cậu ta, cho dù yêu thống khổ như vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn người phụ mặt đầy nước mắt, tái nhợt tiều tụy trong gương, lại ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, thấy biểu tình cứng rắn của anh, ánh mắt vô cùng sắc bén, quanh thân tản ra khí lạnh, cô nhíu mày nói: “Anh có thể nhẹ chút hay không? Anh bóp tôi đau. Ai nói tôi là vì yêu tên cặn bã kia mới không kiềm chế được mà khóc? Tôi là vì bị tên cặn bã kia nhốt trong phòng tắm mới khóc, tôi đói nên khóc không được sao? Còn nữa, điện thoại tôi ở bên ngoài, tôi không ra được, sao tiếp điện thoại của anh? Anh đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn châu báu TE, buổi tối không ngủ, leo cửa sổ vào làm gì?”
Long Tư Hạo nghe cô nói, trong mắt thoáng qua tia hung ác, lực độ tay tăng mấy phần, nhìn cô chằm chằm: “Cậu ta lại dám nhốt em trong phòng tắm?”
Vì anh tăng lực tay, Lê Hiểu Mạn bị anh bóp cằm đau, nhíu chặt mày, hai mắt lóe lên lửa giận, hét với anh: “Long Tư Hạo, anh bóp tôi đau.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn thấy cô nhíu chặt mày, anh mới ý thức mình còn bóp cằm cô, trong mắt xẹt qua đau lòng, một tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ôm cô lên bồn rửa tay, cúi đầu xuống, hôn cằm cô, thanh âm trầm thấp hỏi: “Còn đau không?”
Lê Hiểu Mạn vì hành động thân mật của anh mà khuôn mặt vốn tái nhợt đỏ bừng, cô không được tự nhiên né tránh nụ hôn của anh, dời mắt nhìn vào gương, thấy hai người vô cùng thân mật trong gương, người đàn ông tuấn mỹ bất phàm, người phụ nữ thẹn thùng đáng yêu, mặt cô càng đỏ hơn, đưa tay đẩy Long Tư Hạo ra.