Đôi mắt đen như mực của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lạnh nhạt lại như thanh kiếm sắc bén, âm thanh khàn khàn vang lên: “Cô ấy mua sai thuốc rồi, nếu uống vào mà có vấn đề gì có phải cô nên phụ trách hay không?”
Trưởng quầy nghe vậy xoay người tức giận nhìn nhân viên bán thuốc trong quầy: “Ai lấy nhầm thuốc cho vị tiểu thư này hả?”
Một nhân viên bán thuốc mặc đồng phục trong quầy đứng ra nhìn người đàn ông tuấn mỹ mà khí thế bức người, lại nhìn trưởng quầy: “Tôi không lấy sai, vị tiểu thư này muốn mua thuốc tránh thai.”
Lúc này Lê Hiểu Mạn thật hận không thể cắn lưỡi tự sát đi, cô quẫn bách muốn chết rồi, mua thuốc tránh thai mà còn gặp sóng gió.
Vốn không muốn quá nhiều người biết, lúc này thì cả tiệm thuốc đều biết cô tới mua thuốc tránh thai rồi.
Cô nheo mắt nhìn Long Tư Hạo, cô mua thuốc thì liên quan gì tới anh, dù cô có mua sai thuốc thật đi nữa cũng chẳng liên quan gì tới anh.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng xen lẫn sự tức giận vang: “Tiên sinh, tôi mua sai thuốc hay là mua gì đều là chuyện của tôi, liên quan gì tới anh, xen vào chuyện của người khác.”
Dứt lời, cô nhìn Lâm Mạch Mạch đang hoài nghi nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mạch mạch, chúng ta đi.”
Ánh mắt thâm thúy của lht nheo lại, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn, đôi môi anh đào nhếch lên: “Em uống thuốc tránh thai rồi.”
Nghe thấy lời này, bóng lưng Lê Hiểu Mạn cứng đờ, giật mình, sau đó kéo Lâm Mạch Mạch nhanh chân rời khỏi tiệm thuốc.
Lời của anh là có ý gì? Chẳng lẽ anh đã cho cô uống thuốc tránh thai rồi hả?
Rời khỏi tiệm thuốc, hai người đi một đoạn xa, Lâm Mạch Mạch mới khoanh tay, nheo mắt nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu nói thật đi, không phải người có tình một đêm với cậu là nam thần là cho người thần đều phẫn hận đấy chứ?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch, gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ quẫn bách đỏ lên, đang muốn phủ nhận thì Lâm Mạch Mạch đã ngắt lời cô.
“Mạn Mạn, mình là bạn tốt nhất của cậu đấy, nếu ngay cả mình mà cậu cũng gạt thì sau này mình không để ý tới cậu nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy Lâm Mạch Mạch tức giận đành gật đầu: “Là anh ấy.”
“Oh! mygod!” Lâm Mạch Mạch thở hắt ra đầy kinh ngạc, lập tức cười tít mắt nhìn cô: “Mạn Mạn à, cậu đúng là nhặt được bảo bối, bộ dạng người đàn ông kia đẹp trai như thế, khí chất lại tốt, cậu có tình một đêm với anh ta thì không hề thiệt, cho nên, cho dù chuyện kia có hơi phiền não nhưng mà dù sao lần đầu của cậu cũng là cho nam thần, còn không bằng nhanh nhanh ly hôn với Hoắc Vân Hy đi, sau đó gả cho nam thần, không phải Hoắc Vân Hy muốn ly hôn với cậu sao?”
Nghe Lâm Mạch Mạch nói, Lê Hiểu Mạn giật giật khóe môi, lúc này di động trong túi vang lên, nhìn xem là ông nội của Hoắc Vân Hy gọi tới.
Đối với người ông nội này, Lê Hiểu Mạn luôn cực kì tôn kính bởi vì ông ấy đối tốt với cô như cháu ruột vậy.
“Ông nội, tìm cháu có việc gì sao?” giọng nói của Lê Hiểu Mạn rất nhẹ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
“Mạn Mạn à, cháu nói cho ông nội, vào ngày kỉ niệm một năm kết hôn của cháu và Vân Hy có phải nó mang người đàn bà khác về nhà không?” trong điện thoại vang lên tiếng nói đầy tức giận của Hoắc Nghiệp Hoằng. Đăng bởi: Thất Liên Hoa