Ánh mắt Lê Hiểu Mạn nhìn vào người đàn ông tuấn mỹ đi bên cạnh Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy rõ gương mặt người đó, cả người cô u mê rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nháy mắt đỏ rực, trái đất này bị úng nước sao? Sao cô ta lại gặp anh rồi hả? Anh tới Hoắc gia làm gì?
Anh là anh? Vì sao cùng ông nội xuống lầu?
Chẳng lẽ anh là anh cả của Hoắc Vân Hy?
Trời ạ, cô lại cùng anh cả của chồng mình xảy ra tình một đêm?
Máu nóng trên người Lê Hiểu Mạn dâng lên, xấu hổ muốn chết rồi, vì sao lại là anh chứ? Tuy cô bị bỏ thuốc nhưng mà chín chô chủ động leo lên người anh đó, sau này bảo cô làm người thế nào đây?
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh một chút, cô thật hy vọng mình có thể làm thổ thần mà độn thổ xuống đất quá.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy sau đó cười giới thiệu: “Mạn Mạn, Vân Hy, đây là Tư Hạo, anh anh cả của các cháu.”
Nghe Hoắc Nghiệp Hoằng giới thiệu, trái tim đang đập mạnh mẽ của Lê Hiểu Mạn rơi chậm một nhịp, không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, hai tay không biết nên đặt vào đâu, đành cụp mắt xuống, hàng lông mi dài như cánh quạt phe phẩy, như sóng nước xao động lòng người.
Hoắc Vân Hy ở bên cạnh cô cất tiếng nói đầy gượng gạo: “Anh cả…”
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, như bị sét đánh vậy, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhìn thấy đôi mắt anh thâm trầm như trời đêm.
Cô đứng thẳng người, cố gắng bình tổn tâm tình mà đối mặt với anh, lễ phép chào hỏi, nhưng khóe môi lại co quắp: “Anh… anh cả, xin chào.”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi mắt đen như mực híp lại, đôi mắt tối tăm ở trên gương mặt tuấn mỹ làm cho người ta nhìn không ra: “Ông nội, đây là…”
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng từ ái nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Tư Hạo, đó là Mạn Mạn, lúc trước các cháu đã gặp qua, một năm trước Mạn Mạn và Vân Hy kết hôn, hiện tại là em dâu cháu.”
Nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng giới thiệu Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy kết hôn, đôi mắt Long Tư Hạo thâm thúy càng tối tăm hơn, khiến người cho người gần đó nhìn không ra, gương mặt lạnh lẽo của anh thêm rõ ràng, đôi môi mỏng nhếch lên: “Thì ra là em dâu.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, âm thanh rất êm tai nhưng nghe vào tai Lê Hiểu Mạn lại không hiểu sao nghe ra được sự lạnh lẽo.
Không khí có chút cứng ngắc, Lê Hiểu Mạn xấu hổ không biết làm sao, có cảm giác như hít thở không thông.
Cô ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt anh vẫn tối tăm như thế, khiến cho người ta không lý giải được, biểu tình vô cùng lạnh nhạt không hề có gì là khẩn trương xấu hổ,giống như giữa cô và anh chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh như người xa lạ vậy.
Xem ra chuyện đêm đó anh không để trong lòng, vậy cô cũng không cần lo lắng, như vậy đều tốt cho hai người.
Ánh mắt Hoắc Vân Hy khó có lúc nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô nhìn anh cả của anh ta xong hình như không được tự nhiên, gương mặt anh ta không tự chủ căng thẳng hơn.
Hoắc Nghiệp Hoằng ẩn ẩn nhận ra bầu không khí không thích hợp, không nghĩ gì nhiều liền nhìn Hoắc Vân Hy, sắc mặt trầm xuống: “Vân Hy, cháu theo ông lên lầu, ông có lời muốn nói với cháu.”
Dứt lời ông ta nhìn Lê Hiểu Mạn, gương mặt ôn hòa: “Mạn Mạn à, hiếm khi anh cả cháu về nhà một chuyến, thay ông nội tiếp đón anh cả cháu nhé.”
“Vâng ạ.” Lê Hiểu Mạn khẽ vâng một tiếng, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy lên lầu.
Trong phòng khách xa hoa chỉ còn lại Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, không khí cứng ngắc làm cho da đầu cô run lên. Đăng bởi: Thất Liên Hoa