Dứt lời, anh xoay người chuẩn bị rời khỏi thư phòng, đột nhiên nhớ ra điều gì nhìn Hoắc Nghiệp Hành hỏi: “Ông nội, cháo gà lần trước bỏ thuốc cũng là ông bảo bà Trương làm?”
Lần trước anh thấy Lê Hiểu Mạn ở đó, giờ nhớ lại, mới biết ngày đó anh đã nghi oan cho cô, với tính cách của cô, sao có thể bỏ thuốc?
Hoắc Nghiệp Hành thấy anh hỏi chuyện lần trước, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Sao? Lần trước có phải cháu lại không nắm chặt cơ hội không?”
“Cháu...” Thấy ông không phủ nhận, Hoắc Vân Hy vì làm Lê Hiểu Mạn oan uổng mà càng cảm thấy áy náy khó chịu.
Anh nhìn Hoắc Nghiệp Hành: “Ông nội, giờ có một việc cháu muốn hỏi, ban đầu, Mạn Mạn lấy cháu, là do cô ấy tự nguyện thật sao?”
Nghe anh hỏi, Hoắc Nghiệp Hành kinh ngạc nhìn anh một hồi, nhưng sau đó nói: “Chuyện cho tới giờ, ông sẽ không lừa cháu, ban đầu Mạn Mạn không đồng ý lấy cháu, lại đúng lúc mẹ Mạn Mạn cần một khoản phí phẫu thuật, ông lấy đây là điều kiện, ép gả cho cháu, cũng là ông bảo nó không nói chuyện này cho cháu.”
“Gì cơ ạ?” Hoắc Vân Hy không dám tin nhìn Hoắc Nghiệp Hành, anh vẫn cho là Lê Hiểu Mạn nhìn trúng gia thế tiền tài của Hoắc gia nên muốn lấy anh, không biết dùng thủ đoạn gì mà làm ông nội buộc anh phải cưới cô.
Hóa ra anh luôn hiểu lầm cô, chân tướng này làm không có hơi không thể tiếp nhận nổi.
Lúc này tim anh như bị xé một mảnh lớn, anh vì hiểu lầm, mà thương tổn cô một năm, giờ anh mới biết được, anh đã sai lầm đến mức nào.
Ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hành, anh bi thống hỏi: “Ông nội, sao lúc đầu, ông phải ép buộc Mạn Mạn? Sao không nói sự thật cho cháu biết?”
Hoắc Nghiệp Hành như che giấu điều gì, ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, trước cháu đi xem Mạn Mạn đi đã, những chuyện khác để sau này ông nói cho cháu biết, ông mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Nói xong, Hoắc Nghiệp Hành đứng lên, chống quải trượng, sắc mặt ngưng trọng ra khỏi thư phòng.
Hoắc Vân Hy nhíu mày nhìn ông ra khỏi phòng, nhất định là ông đang che giấu chuyện gì đó.
Chỉ là không biết đó là chuyện gì?
Đến lúc Lê Hiểu Mạn tiến vào, anh liền thấy cô quần áo xốc xếch nằm đó, chăn cũng bị cô đạp rơi xuống mặt đất.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy nhìn cô khí huyết dâng trào, không kiềm lòng được tiến tới.
Anh đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, nhưng đa số đều là son phấn dày đặc, mùi nước hoa nồng nặc làm anh ác cảm, mà trên người cô mang theo hương thơm nhàn nhạt phảng phất như hoa mới nở, rất dễ chịu, khiến anh như trầm mê trong đó.
Cúi đầu, anh hôn lên môi cô, bàn tay cảm nhận da thịt trơn mềm của cô.
Cô như đột nhiên khôi phục thần trí, đẩy Hoắc Vân Hy ra, giọng vô lực: “Không.. Đừng động vào tôi...”
Thấy kháng cực vô lực của cô, Hoắc Vân Hy ánh mắt nóng rực nhìn cô, giọng khàn khàn: “Mạn Mạn, em cần anh.”
Dứt lời, anh tiếp tục hôn xuống.
“Không...” Lê Hiểu Mạn thà thân thể khó chịu cũng muốn tránh khỏi nụ hôn của Hoắc Vân Hy.
Đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, làm ý thức cô khôi phục không ít.
Hai tay mảnh khảnh của cô dùng sức đặt lên ngực Hoắc Vân Hy, vì dược tính phát tác mà trán cô lấm tấm mồ hôi, giọng cô mang theo vài phần từ tính: “Đừng.. Dậy đi... đừng đụng vào tôi...”
Điện thoại đang ở bên cạnh, cô vươn tay, vốn định lấy điện thoại, lại bị Hoắc Vân Hy cầm lấy, thấy là Long Tư Hạo gọi tới, anh tức giận, vốn chuẩn bị tắt, lại nghĩ nghe máy, rồi mở loa ngoài đặt ở đầu giường.
Anh cúi người ghé vào bên ôngi cô, thấp giọng nói: “Mạn Mạn, đừng trách anh, chỉ có như vậy, mới làm cho Long Tư Hạo không còn hy vọng với em.”
Anh cúi đầu, bá đạo hôn lên.
Cô rên rỉ, hợp cùng tiếng thở dốc của Hoắc Vân Hy, đan vào thành một đạo âm thanh mơ màng, truyền tới ôngi Long Tư Hạo.
Anh siết chặt điệnt hoại, đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương nheo lại, đáy mắt như có ngọn lửa hủy diệt, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ to lắng, quanh người tản ra hàn khí dày đặc.
Giờ phút này, tim anh giống như bị từng đao từng đao đâm vào, mỗi đao đều đâm vào tận xương tủy, làm cơ thể anh khó chịu không thôi.
Anh không tiếp nhận được việc người phụ nữ mình yêu cùng người đàn ông khác...
Màn hình điện thoại vỡ vụn trong tay anh, hình ảnh hai người thân mật chụp với nhau cũng theo ánh sáng bị tắt của điện thoại mà tối om.
Sau khi về đến vườn hoa hồng, anh mới biết điện thoại hết pin, vậy nên không nhận được điện thoại của cô, thấy cô không có trong nhà, anh nhanh chóng nạp điện rồi thấy tin nhắn bảo cô đến Hoắc gia, anh lập tức đi tới đó.
Thật không nghĩ tới, gọi cho cô một cuộc mà lại phải nghe một đoạn âm thanh khiến anh đau lòng như vậy.
Anh lúc này đã đi tới bên ngoài Hoắc gia, ngồi trong xe, ánh mắt anh đỏ thẫm, đáy mắt là đau đỡn dữ dội nồng đậm.
Đột nhiên anh lạnh lùng xuống xe, vẻ mặt âm lệ kinh người tiến vào, đi thẳng lên lầu.
Bà Trương đang ở trong đại sảnh, thấy anh đi thẳng lên tầng thì kinh ngạc, trong lòng nghĩ có chuyện, đuổi theo anh hô: “Đại thiếu gia, đã trễ thế này, sao cậu lại tới? Lão gia đã ngủ rồi.”
Long Tư Hạo không để ý đến bà, bước chân cực nhan tới thẳng phòng Lê Hiểu Mạn.