Nhìn màn hình tối đen, nước mắt cô chảy xuống càng nhiều hơn, anh chưa bao giờ bỏ lỡ điện thoại của cô, nhưng lần này lại nhẫn tâm đến vậy, cho dù cô có gọi thế nào anh cũng không nhận, cũng không mở máy.
Long Tư Hạo, không phải anh đã nói cả đời này đều sẽ không rời khỏi em sao?
Không phải anh nói rằng đối tốt với em là chuyện anh muốn làm nhất trên đời sao?
Bây giờ em không hề hạnh phúc, em rất khổ sở! Anh có hạnh phúc không?
Lòng cô như bị khoét một lỗ, đau đớn không thôi.
Cô ngồi xổm xuống, đôi tay mảnh khảnh ôm gối, khóc: “Long Tư Hạo, anh là đồ khốn khiếp, anh toàn nói xuông thôi, anh muốn em tin tưởng anh, vậy sao anh lại không tin em?”
...
Lúc này Long Tư Hạo đang ở trên bờ biển, di động để trên xe, nhưng bởi vì bị hỏng nên không nhận được điện thoại của Lê Hiểu Mạn.
Nước biển ban đêm như bị mực nhuộn đen, gió biển thổi phần phật, sóng gió bốn bề sống dậy, hòa vào cảm giác mất mát trong tim.
Bên bờ biển còn có Lạc Thụy, anh ta mặc rất ít, chỉ có một chiếc sơ mi xanh xám và chiếc quần xám nhạt giản dị, tuy cả người đều là hàng hiệu nhưng giờ phút này cũng không thể giữ ấm.
Anh ta khoanh tay, thân thể to lớn run rẩy, hơi nheo mắt, liếc nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, sao giờ anh không ở trong chăn “chiến đấu” với Lê tiểu thư mà chạy đến bờ biển chịu khổ thế?”
Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn ra biển lớn, giọng điệu lạnh lùng: “Đã đặt xong vé máy bay chưa?”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, nghi ngờ nói: “Đặt xong rồi, nhưng sao anh vội về Marseille thế? Anh không định mang Lê tiểu thư cùng về Marseille sao? Có cần nói với Sophie tiểu thư là anh phải về Marseille không?”
Long Tư Hạo không trả lời Lạc Thụy, đôi mắt hẹp dài ngập tràn đau khổ, anh cau chặt mày, ánh mắt bi thảm, trong lòng cũng đau đớn không thôi, đau khổ đến mức anh không thở nổi.
Anh cứ cho rằng cứ thật lòng là có thể đổi lấy sự thật lòng của cô, nhưng thì ra, yêu không phải cứ thật lòng là được đền đáp.
Cuối cùng cô vẫn chọn Hoắc Vân Hy.
Nhớ tới lúc cô khó xử trước anh và Hoắc Vân Hy, anh liền đau, đau đến tận tim.
Cô thật sự không thể buông bỏ Hoắc Vân Hy sao? Cho dù bị Hoắc Vân Hy làm tổn thương đầy mình, cô cũng không từ bỏ?
Sự đau khổ tràn đến như thủy triều càn quét cả trái tim Long Tư Hạo, khóe mắt anh cũng bắt đầu ươn ướt.
Nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn trên gò má hoàn mĩ, nhưng cũng mau chóng bị gió biển thổi tan, biến mất không đấu vết.
Xoay người, anh lại trở lại vẻ trầm lạnh khi xưa: “Ra sân bay.”
Dứt lời, anh lạnh lùng đi về phía chiếc Rolls-Royce ở phía xa.
“A... Tổng giám đốc, đi sân bay luôn bây giờ sao?” Lạc Thụy nghe thấy anh nói vậy thì kinh ngạc, lập tức đuổi theo.
Ngồi vào trong xe, Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn chiếc di động hỏng bên cạnh, cũng không cầm lấy mà chuẩn bị khởi động xe.
Lạc Thụy không lái xe tới nên ngồi bên ghế phụ, anh ta nheo mắt cười: “Tổng giám đốc, sao tôi lại không biết xấu hổ để anh lái xe được chứ? Hay cứ để tôi lái nhé? Tổng giám đốc, tôi cảm thấy anh nên nói với Lê tiểu thư một tiếng...”
Anh ta lập tức cầm lấy di động của Long Tư Hạo, lúc này mới phát hiện ra màn hình đã vỡ nát, anh ta đặt điện thoại của Long Tư Hạo xuống, lấy điện thoại của mình ra gọi cho Lê Hiểu Mạn, nhưng cô lại tắt máy.
Anh ta nhíu mày, nhìn Long Tư Hạo nói: “Tổng giám đốc, Lê tiểu thư tắt máy rồi, anh thật sự không nói cho Lê tiểu thư biết chuyện anh đi Marseille sao? Anh không nói với cô ấy, chẳng lẽ không sợ cô ấy đau lòng?”
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu lạnh lẽo, hỏi Lạc Thụy, nhưng cũng như là đang hỏi chính mình: “Cô ấy sẽ đau lòng ư?”
Anh xuất hiện khiến cô khó xử, nếu như anh rời đi, cô hẳn sẽ vui vẻ mới đúng.
Lạc Thụy nghe thấy sự đau lòng trong lời của anh: “Tổng giám đốc, có phải anh và Lê tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi thấy cô ấy rất để ý anh mà? Nếu không với tính cách của Lê tiểu thư, cô ấy cũng sẽ không đồng ý cho anh ở trong nhà trọ của cô ấy. Cho nên nếu giám đốc không nói với Lê tiểu thư, chẳng phải cô ấy sẽ không vui sao.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo đang khởi động xe cúi đầu, im lặng một lúc mới liếc nhìn Lạc Thụy, lạnh nhạt nói: “Xuống xe.”
“A...” Lạc Thụy nheo mắt nhìn Long Tư Hạo, nhíu mày, đau khổ nói: “Tổng giám đốc, anh không nói đùa đấy chứ? Bây giờ đã khuya lắm rồi, anh lỡ ném tôi ở đây một mình sao? Lạnh lắm đấy, ai, ôi!”