Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 257: Cô say, 12 carat.. (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo thâm tình liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, nhẹ nhàng mở cái hộp màu đỏ ra, chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn xuất hiện trước mặt cô.

Kim cương hồng là khoáng chất hi hữu độc đáo tồn tại hơn mười triệu năm, màu sắc bắt mắt khiến mọi người kinh diễm.

Kim cương màu hồng phấn là loại cực kì hiếm có, quốc tế đã ít, trong nước lại càng ít hơn.

Lê Hiểu Mạn biết trong ngành công nghiệp châu báu, chỉ có hãng Darry Ring là có kim cương màu hồng phấn, mà kim cương hồng ở cạnh kim cương trắng càng lâu, màu hồng nhạt sẽ càng trở nên sáng bóng đẹp đẽ.

Cũng vì nó rất hiếm, cho nên giá thành cũng đắt hơn kim cương trắng gấp bội.

Kim cương hồng hơn 1 carat đã rất hiếm rồi, hơn 5 carat thì càng hiếm hơn, cô biết giá mỗi carat kim cương hồng niêm yết là 818 863 đô la, tổng giá trị khoảng hơn 600 vạn đồng, thế mà viên kim cương trên tay Long Tư Hạo ít nhất cũng phải 12 carat.

Người sở hữu kim cương hồng là người cực kì may mắn, cũng chính là vì độ hiếm có của nó.

Cô biết muốn đính chế một viên kim cương màu hồng phấn ở DarryRing thì người người đan ông đó phải có thân phận địa vị, hơn thế nữa, mỗi người chỉ có thể đính chế một lần, với ý nghĩa “Lấy tên anh khóa chặt tay em, cả đời làm bạn, cả đời bên nhau”, cũng là lời hứa từ tận đáy lòng đối với người mình yêu, cả đời một lần, một lần cả đời, thể hiện tấm lòng toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp không rời.

Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn sang, chỉ liếc qua cũng biết viên kim cương hiếm có này ngay cả Hạ Lâm, Lưu Như Hoa, Lý Tuyết Hà giàu có đều từng ao ước không thôi.

“Hiểu Hiểu, lấy anh nhé?” Trước ánh mắt kinh ngạc của Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo đột nhiên kéo ghế ra, quỳ một chân xuống, kéo tay cô, ánh mắt thâm tình sủng nịch mang theo sự chờ mong.

Viên kim cương cực đại phát ra ánh sáng chói mắt dưới lớp đèn vàng, Lê Hiểu Mạn nhìn nó, có phần hoảng hốt, cô không biết kim cương trên tay Long Tư Hạo được đính chế ở đâu, nhưng nếu hôm nay anh chỉ đưa ra nhẫn kim cương trắng, thì cô đã không kinh ngạc đến mức này.

Anh đã lấy viên kim cương hồng này ra, thì cũng đủ chứng minh anh đã bày tỏ cả tấm lòng, anh muốn nói cho cô biết, cô là tất cả của anh.

Cô không phủ nhận, nhưng lòng đã rung động mất rồi.

Cô không rung động vì viên kim cương 12 carat hiếm có ấy, mà rung động vì những hành động của anh.

Long Tư Hạo quỳ một gối xuống cũng khiến mọi người xung quanh kinh ngạc không nói lên lời.

Hoắc Vân Hy nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên tay Long Tư Hạo rồi nhìn sang Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt vô cùng đau đớn, anh ta sợ cô sẽ đồng ý với lời cầu hôn của Long Tư Hạo, nhưng lại không có dũng khí bước lên ngăn cản.

Giờ phút này anh ta hối hận vì đã ly hôn với cô, hối hận vì trước kia chẳng đối xử với cô thật lòng.

Lê Chấn Hoa nhìn chằm chằm viên kim cương phục hồi tinh thần lại, thấy Lê Hiểu Mạn vẫn chưa đồng ý thì sốt ruột nói: “Mạn Mạn, con còn thất thần gì đấy? Mau đồng ý với Long tổng đi!”

Lê Văn Bác nhìn nhẫn kim cương trong tay Long Tư Hạo, hai hàng lông mày căng chặt, hai tròng mắt càng cô đơn.

Trước mặt Long Tư Hạo, anh ta chỉ giống như một hạt bụi, không bao giờ được cô chú ý.

Nghe thấy Lê Chấn Hoa nói, Lê Hiểu Mạn định thần lại liếc nhìn ông, thấy ông liên tục gật đầu, cô lại nhìn sang Lê Tố Phương mẹ mình.

Lê Tố Phương cũng kinh ngạc không thôi, bà nhìn Long Tư Hạo đang cực kì thật lòng, lại nhìn Hạ Thanh Vinh rồi nhìn sang Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hiền hoà, cười nhẹ: “Mạn Mạn, đồng ý với Long tổng đi!”

Đây là câu nói đầu tiên mà đêm nay Lê Tố Phương nói với Lê Hiểu Mạn, cũng đã rất lâu rồi, bà mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng ấy.

Hốc mắt Lê Hiểu Mạn ươn ướt, cô khẽ cắn môi dưới, cố nhịn không để mình khóc thành tiếng.

Hạ Thanh Vinh nhìn Long Tư Hạo quỳ gối xuống một lúc lâu, rất vui vẻ, ông biết, anh là thật lòng với Mạn Mạn.

Đối với cô con gái Lê Hiểu Mạn, dù không phải con đẻ của ông nhưng ông cũng luôn đối xử với cô như con gái ruột.

Nếu không phải lúc trước ông u mê, vì sự nghiệp vứt bỏ mẹ con họ, cưới thiên kim danh môn Lưu Như Hoa thì giờ bọn họ nhất định đã là một gia đình hòa thuận mĩ mãn rồi.

Nhưng sau khi cưới Lưu Như Hoa, ông liền hối hận, nếu không phải vì hai người họ có một đứa con gái thì ông đã sớm ly hôn với bà ấy.

Lúc trước là ông có lỗi với Lê Tố Phương, còn chưa ly hôn với bà đã ngoại tình, còn có con với Lưu Như Hoa.

Ông làm tổn thương mẹ con họ, nhưng giờ chẳng còn tư cách gì mà cứu vãn, chỉ hy vọn mẹ con họ có thể sống thật tốt mà thôi.

Nhất là Lê Hiểu Mạn, nếu không phải Hạ Lâm chen chân, nó và Hoắc Vân Hy cũng sẽ không đến mức phải ly hôn.

Bởi vậy ông càng áy náy với cô hơn, chỉ hi vọng cô có thể sống thật tốt.

Long Tư Hạo năng lực trác tuyệt, mạnh mẽ chín chắn, là rồng trên thương trường, cho dù là thân phận địa vị hay tích cách, tố chất, anh đều hết sức ưu tú, vì vậy khi anh cầu hôn cô, người làm ba như ông cũng hết sức ủng hộ.

Ông ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, thật lòng nói: “Mạn Mạn, ba biết ba không có tư cách nói chuyện với con, nhưng ba có thể thấy Tư Hạo đối xử với con rất thật lòng, con đồng ý đi.”

Lưu Như Hoa thấy Hạ Thanh Vinh xưng ba với Lê Hiểu Mạn trước mặt nhiều người như vậy thì tức đến tái mặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, như thể không cảm nhận được đau đớn.

Bà ta cũng giống Hạ Lâm, ánh mắt độc ác chỉ hận không thể băm cô ra thành trăm mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.