Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 260: Long thiếu uy vũ, tra nam.. (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Những lời của ông nội vẫn luôn ám ảnh cô, khiến cô không thể tin tưởng Long Tư Hạo đang thật lòng, chỉ sợ anh chỉ là giả dối.

Nói đến cùng, người cô không tin thật ra là chính bản thân cô, không không tin một người ưu tú hoàn mỹ như Long Tư Hạo lại hết lòng vì cô như vậy.

Nhưng nếu anh không thật lòng, vậy thì sao sau khi lấy được cổ phần trong tay cô, anh vẫn đối xử tốt với cô như thế?

Đột nhiên, những lời của Sophie lại thoáng hiện trong lòng, chẳng lẽ anh thật sự coi cô là người thay thế?

Nghĩ vậy, hai tay nhỏ trên đùi cô nắm chặt, trong lòng như bị lưỡi dao sắc bén đâm sâu, vô cùng đau khổ.

Cũng chỉ thoáng đau khổ đó, đã khiến cô không thể thở nổi.

Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu Long Tư Hạo làm tất cả những chuyện này chỉ vì coi cô là người thế thân, cô sẽ đau lòng đến mức nào, cô nhất định sẽ không chịu đựng được, cảm giác hít thở không thông ấy khiến cô gần như chết đi.

Buồn phiền, cô đứng lên, muốn trả lại nhẫn cho Long Tư Hạo, nhanh chóng dứt ra, để sau này đỡ phải đau khổ, mà Long Tư Hạo cũng đang đi đến.

Theo sau anh là Lạc Thụy và một người đeo kính, mặc tây trang đen, cầm theo tài liệu.

Lê Chấn Hoa thấy Long Tư Hạo bước vào thì mỉm cười: “Long tổng--!”

Lê Tố Phương và Lê Văn Bác cũng đứng lên, nhìn Long Tư Hạo khẽ gật đầu.

Long Tư Hạo vừa vào, ánh mắt nhạy cảm thâm tình đã bắn về phía Lê Hiểu Mạn, cô hơi nhăn mày, vẻ mặt cũng không quá vui vẻ. Anh sớm đã đoán được chuyện cô có thể đổi ý nên chau mày, sải bước đến cạnh cô, cầm lấy bàn tay trắn nõn, kéo cô ngồi xuống, cũng để những người khác ngồi xuống theo.

Lê Chấn Hoa cười hỏi Long Tư Hạo: “Long tổng, cậu để chúng tôi tới đây là muốn nói chuyện gì?”

Lúc này Long Tư Hạo mới thôi không nhìn Lê Hiểu Mạn nữa, mà quay sang nhìn ba người Lê Chấn Hoa, Lê Tố Phương và Lê Văn Bác: “Cháu biết tổ tiên Lê gia đều làm mì, đến đời Hiểu Hiểu mới bị đứt đoạn, hôm nay cháu muốn mọi người tới là vì muốn bàn chuyện hợp tác với mọi người.”

“ Hợp tác?” Nghe thấy Long Tư Hạo nói, không chỉ ba người kia, ngay cả Lê Hiểu Mạn cũng kinh ngạc nhìn anh.

Lê Chấn Hoa có chút xấu hổ: “Long tổng, có phải cậu hơi xem trọng chúng tôi quá không? Chúng tôi làm gì có tư cách hợp tác với cậu?”

Sau khi Lê Chấn Hoa ra tù thì không đánh bạc nữa, cố gắng hối cải làm lại cuộc đời, như biến thành một người khác, mà công lao này là của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng nhìn Lê Chấn Hoa, thản nhiên mở miệng: “Cháu đầu tư, mọi người phụ trách mở quán, buôn bán được lời thì là của mọi người, lỗ thì tính cho cháu.

“A...”Nghe Long Tư Hạo nói thế, Lê Chấn Hoa không dám tin trợn mắt, nhìn Long Tư Hạo như một thằng ngốc. Loại chuyện làm ăn thua lỗ này anh cũng làm sao?

Lê Hiểu Mạn vân nheo mắt, kéo áo anh: “Anh... Anh có ý gì?”

Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, đáy mắt đầy ý cười, nói một câu chỉ đủ cô nghe thấy: “Không có ý gì, dùng tiền bạc lung lạc lòng người, ai bảo em muốn trả nhẫn lại cho anh? Anh phải đối tốt với người nhà em một chút, để em cảm động chứ?”

Nghe vậy, miệng Lê Hiểu Mạn giật giật, anh vậy mà có thể đoán được việc cô muốn trả nhẫn cho anh, anh học thuật đọc tâm à?

Anh lại còn nói rõ là làm tất cả chỉ vì muốn cô cảm động, người đàn ông này, thật sự khiến cô không biết làm gì nữa rồi.

Tóm lại, lòng cô đã bị anh làm cảm động, một người đàn ông vì cô như vậy, cô có thể không tin tưởng ư?

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn như vậy thì khẽ ôm eo cô, kéo vào lòng mình, cúi đầu, coi như những người khác không tồn tại, hôn lên đôi môi mềm mại ấy rồi thì thầm: “Xem ra nước cờ này của anh hạ rất đúng, bà xã tương lai cảm động rồi phải không? Có cần khăn tay lau nước mắt không? Hửm?”

Dứt lời, anh liền làm bộ như sắp lấy khăn ra.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, giận dỗi nhìn anh một cái, muốn tách ra nhưng anh cứ ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không thôi.

Long Tư Hạo tươi cười nhìn cô, sau đó liếc mắt nhìn Lạc Thụy và luật sư bên cạnh anh ta. Hai người hiểu ý, vị luật sư cung kính đưa tài liệu cho Lê Chấn Hoa, Lạc Thụy thì ở bên cạnh giải thích lại một lượt.

Anh ta cười nhìn ba người kia: “Cậu Lê, mẹ Lê, anh Lê, mọi người đều đã nhìn rõ hợp đồng rồi, hợp tác với giám đốc, mọi người nhất định sẽ không bị thiệt. Mọi người không phải bỏ ra một đồng nào hết, chỉ cần đầu tư chút sức lực là được, tổng giám đốc sẽ mua trang thiết bị tiên tiến nhất, còn cung cấp mặt bằng miễn phí, chính là Ngự Yến lâu vô cùng nổi danh.”

Nghe anh ta nói sẽ dùng Ngự Yến lâu làm mặt bằng bán hàng, Lê Hiểu Mạn có chút khó hiểu nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, anh nói cung cấp Ngự Yến lâu làm mặt bằng là có ý gì?”

Lạc Thụy đưa một phần hợp đồng cho Lê Hiểu Mạn, cười nhìn cô: “Lê tiểu thư, tổng giám đốc đã đích thân bày ra phương án marketing cho người nhà của cô rồi, cô xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.