Lúc này, sau lưng truyền tới giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo: “Hiểu Hiểu, em đang suy nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy tiếng, Lê Hiểu Mạn xoay người liếc nhìn Long Tư Hạo, cô mỉm cười nói: “Em không suy nghĩ gì cả.”
Long Tư Hạo cất bước đi tới trước mặt cô, anh đưa tay ra khẽ vuốt mấy sợi tóc bị gió đêm thổi loạn của cô, đôi mặt hẹp dài khóa chặt lấy người cô, môi mỏng cong lên: “Qua mấy ngày nữa, bọn họ sẽ vào ở ngự yến lâu, nếu em muốn gặp bọn họ, thì có thể tới ngự yến lâu, được không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Long Tư Hạo, cô mỉm cười gật đầu, chủ động nhào vào trong ngực anh, hai tay vòng qua eo của anh ôm lấy anh, trong lòng vô cùng xúc động: “Tư Hạo, cám ơn anh, cám ơn anh đã làm tất cả vì em vì người nhà của em.”
Long Tư Hạo vươn hai tay ra ôm lấy cô, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười, ánh mắt ấm áp tràn đầy cưng chiều: “Muốn cám ơn anh thì hãy lấy thân báo đáp, chúng ta đi nhận giấy chứng nhận, được không?”
Lê Hiểu Mạn khẽ cụp mi mắt xuống, cô hơi mím môi, không đáp lại Long Tư Hạo, anh tốt với cô như vậy, hẳn là cô nên gả cho anh, mà cũng không phải là cô không có chút tình cảm nào với anh, bây giờ cô không biết là mình có yêu anh hay không, nhưng cô đã rất quan tâm đến anh.
Chỉ là, đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô thật sự sợ kết hôn rồi, thật ra thì điều mà cô sợ nhất chính là sau khi Long Tư Hạo kết hôn với cô thì thay đổi.
Long Tư Hạo thấy cô không lên tiếng, ánh mắt thoáng mất mát, anh cau mày lại, anh không thể ép cô quá mức, có lẽ rồi sẽ có một ngày, cô sẽ chủ động kéo anh đi lĩnh chứng, ít nhất thì bây giờ, cô đã là vị hôn thê của anh.
Anh hơi nâng mắt, thâm tình liếc nhìn cô, không nói đến chuyện đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn nữa, dịu dàng nói: “Chúng ta trở về đi thôi!”
“Vâng!” Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh cười gật đầu, sau đó cô ngồi vào trong xe của anh với anh.
Trở lại căn hộ ở Hồng Hoa Uyển, Long Tư Hạo phải đi xử lý chút chuyện công, anh vào thư phòng trước, Lê Hiểu Mạn đi vào phòng tắm trong phòng ngủ để tắm.
Trước đó, bởi vì tắm rửa, cô tháo chiếc nhẫn kim cường hồng trên tay xuống, sau khi tắm xong ra ngoài, cô cầm chiếc nhẫn kim cương kia soi dưới ánh đèn thủy tinh ở phòng ngủ, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười, ánh mắt trở nên hết sức nhu hòa.
Cơ hồ mỗi cô gái đều không có bao nhiêu sức đề kháng với nhẫn kim cương, nhất là nhẫn kim cương hồng hiếm có như vậy, càng có thể nắm lấy trái tim của mỗi cô gái.
Lê Hiểu Mạn cũng giống vậy, cô rất thích chiếc nhẫn kim cương này, không phải bởi vì nó lớn, mà bởi vì nó thật sự rất đẹp.
Cô nhíu mày lại, nhưng ngày nào cô cũng đeo chiếc nhẫn kim cương hồng lớn như vậy lượn qua lượn lại ở trước mặt mọi người, vậy cũng quá làm người khác chú ý rồi.
Cô đột nhiên nghĩ đến có rất nhiều cô gái vì sợ làm mất nhẫn là lồng nhẫn vào dây chuyền để đeo lên cổ.
Long Tư Hạo đã tự mình đeo chiếc nhẫn này lên cho cô, cô sẽ đi hỏi ý kiến của anh, chỉ cần anh đồng ý, thì cô sẽ đeo vào trên cổ, nếu như anh không đồng ý, thì cô sẽ trả chiếc nhẫn này lại cho anh.
Cô đang chuẩn bị đi đến thư phòng tìm anh, thì thấy anh vừa vặn đi vào phòng ngủ, cầm một phần văn kiện trong tay, cô nhìn hơi quen mắt.
Long Tư Hạo vừa đi vào, ánh mắt đã nhạy cảm rơi vào chiếc nhẫn kim cương hồng trong tay cô, dường như đã sớm ngờ rằng cô sẽ tháo xuống, nên vẻ mặt của anh không có chút gợn sóng nào.
Anh bước lên trước, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn kim cương hồng trong tay cô, anh nhu hòa nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Sao vậy? Không muốn đeo à? Em ngại làm người khác chú ý sao?”
Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc nhìn anh, có phải anh biết đọc suy nghĩ hay không? Điều này cũng có thể bị anh nói trúng?
Cô đang muốn nói là đúng, Long Tư Hạo đã đưa phần văn kiện trong tay kia cho cô, ánh mắt thâm ý liếc nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, cho dù như thế nào em cũng không thể trả chiếc nhẫn này lại cho anh, cũng không cho vứt đi, nếu để anh phát hiện em ném nhẫn đi, hoặc là tặng người khác, thì em không thể tưởng tượng được hậu quả đâu, hiểu không?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, rồi lật văn kiện trong tay ra, thấy đây là phần hợp đồng cô đã ký với anh lần trước mà chưa có điều kiện, nhưng bây giờ đã không phải là không có điều kiện, phía trên nhiều thêm hai điều kiện, điều thứ nhất là không cho phép trả chiếc nhẫn mà anh đã đưa cho cô lại, hoặc là vứt bỏ, phải giữ suốt đời, điều thứ hai là từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ lấy danh nghĩa vợ chồng bắt đầu sống chung, trừ phi cảm tình bất hòa, không thể nào sống chung với nhau nữa, nếu không, không cho phép giải trừ quan hệ sống chung, còn có một điều kiện tiên quyết là, nếu như cô muốn giải trừ quan hệ sống chung với anh, thì phải được sự đồng ý của anh.
Nếu như một bên vi phạm hợp đồng, biện pháp trừng phạt là bên nhà trai sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho nhà gái, bên nhà gái vi phạm hợp đồng thì sẽ không phải trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng lại không viết biện pháp trừng phạt cụ thể ra, chỉ có một câu tất cả tự gánh lấy hậu quả.
Mặc dù không nói tỉ mỉ là hậu quả gì, nhưng Lê Hiểu Mạn tin rằng, cô tuyệt đối sẽ không thể tiếp nhận.
Cô híp mắt lại, hẳn là anh vừa mới viết hai điều kiện kia, trước thì “Lừa gạt” cô ký tên vào bản hợp đồng không có nội dung điều khoản, sau đó sẽ tăng thêm nội dung hợp đồng, con hồ ly giảo hoạt này, không biết sau này sẽ tăng thêm điều kiện gì nữa đây?
Thật là một người đàn ông cực phẩm “Xấu”, lại khiến cô rơi từng bước từng bước vào trong bẫy rập mà anh đã sớm thiết ké sẵn.
Cô vỗ văn kiện trong tay vào trên ngực Long Tư Hạo, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh cái tên khốn kiếp này, đây là cái bẫy mà anh đã sớm sắp đặt hả? Không tính mấy điều kiện anh mới thêm vào.”