Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 263: Rung động, chủ động hôn anh (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo thuận thế cầm lấy văn kiện, anh híp đôi mắt hẹp dài lại, một tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của anh, cười quyến rũ với cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu, nhưng mang theo sự bá đạo: “Hiểu Hiểu, điều khoản trong hợp đồng có được tính hay không đều do anh quyết định, đúng không?”

Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, sao anh có thể bá đạo như vậy? Có phải anh đã có tính toán với em từ trước rồi hay không?”

Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, nhướn nhướn mày, cong môi cười nói, không kiêng nề gì mà thừa nhận nói: “Đúng vậy, đúng là anh đã có tính toán với em từ lúc đó.”

“Anh...”

Tính toán hoàn hảo, còn thừa nhận như là chuyện đương nhiên vậy, ngoài Long Tư Hạo anh ra, cô thật sự chưa từng thấy qua người thứ hai.

Suýt nữa là cô bị tức đến hộc máu, ánh mắt sắc bén trợn mắt nhìn anh: “Tại sao phải tính toán em?”

Long Tư Hạo nheo mắt lại, cố làm dáng vẻ suy tư, nhàn nhạt mở miệng: “Ừ ~, có vẻ như có rất nhiều nguyên nhân, anh nhớ anh đã từng nói, anh muốn hôn em, muốn em, muốn sờ em, muốn ngủ với em, muốn kết hôn với em, muốn em làm cho giường của anh ấm áp, muốn em trở thành mẹ ruột của con trai tương lai của anh, muốn em trở thành bà nội trợ nhà anh, muốn em quẹt thẻ tiêu tiền giúp anh, đấy đều là lý do anh tính toán em, em cảm thấy lý do nào đáng tin nhất thì cứ tin cái đấy.”

Dứt lời, đôi mắt tràn đầy ý cười của anh liếc nhìn cô, rồi như có phép thuật biến ra một chiếc hộp nhẫn màu đỏ.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn anh, cho là anh muốn cô thả nhẫn lại vào chiếc hộp nhẫn này, ánh mắt của cô khẽ run, trong lòng thoáng mất mát, lúc cô chuẩn bị đưa chiếc nhẫn kim cương hồng đang cầm trong tay cho Long Tư Hạo, thì anh lại mở chiếc hộp nhẫn màu đỏ xinh đẹp kia ra lấy ra một chiếc nhẫn khác.

Vẫn là chiếc nhẫn kim cương hồng với thiết kế đặc biệt nhưng không lớn như chiếc nhẫn trên tay cô, tuy nhiên nó vẫn sáng chói mắt, cực kỳ đẹp.

Cô hơi không hiểu gì mà liếc nhìn Long Tư Hạo, nghi ngờ hỏi: “Đây là...”

Long Tư Hạo hơi nâng mắt lên, cưng chiều nhìn cô, anh nâng tay trái của cô lên, đeo chiếc nhẫn kim cương hồng 3 ca ra kia vào ngón giữa của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, cong môi cười nói: “Hiểu Hiểu, thích không?”

Lê Hiểu Mạn nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng nhỏ nhỏ xinh xinh trên ngón giữa của mình, viên kim cương hồng rực rỡ, mặt hồ trong lòng cô dần gợn sóng, lửa tình bùng cháy trong đôi mắt.

Cô không nghĩ tới, anh lại vì cô mà chuẩn bị hai chiếc nhẫn.

Cô chăm chú nhìn anh, trong lòng lại vô cùng xúc động: “Anh... tại sao anh phải chuẩn bị hai chiếc nhẫn?”

Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cưng chiều, môi mỏng cong lên, anh trầm thấp nói: “Biết em không quen gây sự chú ý với người khác, nên anh đã chuẩn bị hai chiếc, chiếc 12 carat để em lấy ra khoe khoang với người khác, chiếc 3 carat là để em đeo trên tay, được không?”

Dứt lời, anh cầm lấy chiếc nhẫn kim cương hồng 12 ca ra trên tay cô, lúc cô vẫn còn đang kinh ngạc thì anh lấy ra chiếc hộp đẹp đẽ khác ở trong túi áo vest lần nữa, anh mở hộp ra, lấy ra một sợi dây chuyền vàng quý giá, sau đó lồng chiếc nhẫn kim cương hồng 12 ca ra kia vào sợi dây, một sợi dây truyền có mặt là chiếc nhẫn kim cương hồng 12 ca ra đã ra đời trên tay anh.

Sau đó, anh dịu dàng đeo dây chuyền lên cho cô.

Lê Hiểu Mạn càng không nghĩ tới chính là, thậm chí ngay cả dây chuyền anh cũng đã chuẩn bị xong, lửa tỉnh trong mắt cô hóa thành dòng lệ nóng trong suốt tràn đầy hốc mắt rơi xuống.

“Tư Hạo...” cô vô cùng xúc động nhào vào trong ngực anh lần nữa, vòng hai tay qua ôm chặt lấy anh.

Tại sao anh có thể tốt như vậy, tốt đến nỗi như chỉ có ở trên thiên đường.

Cô thật sự muốn ôm anh khóc lớn, bởi vì cảm động, bởi vì hạnh phúc.

Người đàn ông ưu tú như vậy, bảo cô không thương cũng khó, anh cưng chiều cô như vậy, không sợ cưng chiều cô hư sao?

Long Tư Hạo nhìn cô chăm chú, thấy nước mắt của cô tràn đầy khóe mắt, anh cong môi cười nói: “Nha đầu ngốc, anh đã nói rồi, đừng dễ dàng bị anh cảm động như vậy, nếu không, anh sẽ có cảm giác thành tựu, vì vậy mà có lẽ sau này sẽ không đủ săn sóc em đâu, được không?”

Dứt lời, anh cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt vương nước mắt của cô.

Lê Hiểu Mạn giật mình, rồi cô vòng tay lên ôm cổ anh, lần đầu tiên dưới trạng huống tỉnh táo, cô chủ động hôn lên đôi môi của anh.

Hai người từ hôn nhẹ chuyển thành hôn sâu, nhiệt độ trong phòng dần lên cao, như có ngọn lửa đang bùng cháy, trong không khí tràn ngập hương vị của tình yêu.

Thật lâu sau, cơn kích tình trong phòng ngủ mới dần bình thường lại, nhiệt độ như đạt tới đỉnh điểm cũng từ từ hạ xuống, hương vị tình yêu vẫn còn tràn ngập trong không khí.

Lê Hiểu Mạn nằm ở trong ngực Long Tư Hạo, theo nhịp thở dốc mà hàng hông mi dài cũng rung động theo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, như nước rượu mai ủ lâu, kiều mỵ mê người.

Long Tư Hạo ôm lấy cô bằng một tay, tay kia cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau, đôi mắt hẹp dài khóa chặt lấy cô, trầm khàn nói: “Hiểu Hiểu...”

“Vâng ~” Lê Hiểu Mạn nhẹ giọng đáp, giọng nói hơi khàn khàn, cô ngước mắt lên nhìn Long Tư Hạo, chạm vào đôi mắt đen đang chìm nổi trong biển tình của anh.

Dừng lại, cô mới thấp giọng nói: “Em mệt rồi, đi ngủ đi.”

Long Tư Hạo đắp chăn giúp cô, ôm cô vào trong ngực, lúc đang muốn đưa tay tắt đèn đầu giường, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.