Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 272: Dường như yêu anh ấy (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn anh ta: “Ông đã sớm bảo con tốt với Mạn Mạn, nhưng con vẫn không vâng lời, bây giờ biết hối hận rồi? Haiz! Lần này con thật sự tổn thương lòng Mạn Mạn nặng nề.”

Nghe vậy, Hoắc Vân Hy nhíu mày, giữa hai lông màu nổi lên nồng đậm đau đớn, anh ta vén chăn lên muốn xuống giường: “Con phải đi tìm cô ấy.”

Lý Tuyết Hà thấy anh ta muốn xuống giường, lập tức kéo lại, lo lắng nhìn anh ta nói: “Vân Hy, còn làm gì thế? Con không được phép đi, con bệnh thành như vậy cô ta còn ác tâm không đến thăm con, con còn đi tìm cô ta làm gì?”

Hoắc Vân Hy lộ vẻ kiên định: “Con phải đi cầu xin cô ấy tha thứ, con… khụ… khụ…”

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy anh ta đột nhiên ho khan, nhíu mày chặt hơn, nhìn anh ta nói: “Không cần phải đi, ngày mốt Mạn Mạn sẽ tới.”

Vừa nghe Lê Hiểu Mạn sẽ đến, ánh mắt Hoắc Vân Hy sáng lên, mặt đầy mong đợi nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, Mạn Mạn sẽ đến thật sao?”

Vì bệnh, thanh âm anh ta hơi vô lực, khàn khàn.

“Ừ!” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn anh ta gật đầu, sau đó thím Trương đỡ ông đứng lên.

Ông đi hai bước, dừng lại, vẻ mặt uy nghiêm nhìn Hoắc Vân Hy trên giường nói: “Muốn níu kéo Mạn Mạn thì phấn khởi cho ông, chính con nhìn bộ dáng con bây giờ đi, có mấy phụ nữ sẽ thích?”

Dứt lời, Hoắc Nghiệp Hoằng được thím Trương đỡ rời đi.

Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Nghiệp Hoằng rời đi, lo lắng nhìn con trai mình: “Vân Hy, ông nội nói đúng, con nên phấn chấn lên, Tập đoàn Hoắc thị còn cần con, Hoắc gia còn cần…”

Hoắc Vân Hy thấy mẹ vừa mở miệng thì chính là Tập đoàn Hoắc thị, anh ta phiền nhắm mắt lại, giọng vô lực nói: “Mẹ, con mệt mỏi, mẹ đi ra ngoài đi.”

Lý Tuyết Hà thấy con trai lại đuổi mình, trong lòng bà bực bội nhưng vẫn nói: “Được, mẹ đi ra ngoài, Vân Hy, con nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, không được nhớ người phụ nữ ác tâm Lê Hiểu Mạn đó nữa, mẹ đi ra ngoài.”

Đắp chăn cho Hoắc Vân Hy, bà mới rón rén đi ra ngoài.

Trở lại phòng của mình, bà nằm trên giường, gọi cú điện thoại.

Điện thoại tiếp thông, bà hơn 40 tuổi, trên mặt trang điểm lại lộ biểu tình kiều mỵ như thiếu nữ, so với đàn bà đã có con trai hai mươi mấy tuổi vừa rồi, tưởng chừng như hai người.

Thanh âm bà uốn éo: “Triệt, không phải anh nói sẽ đến thành phố K sao? Rốt cuộc khi nào anh đến? Người ta nhớ anh sắp chết rồi, con trai chúng ta bị bệnh, anh không đến thăm nó sao?”

Trong điện thoại truyền tới giọng đàn ông thuần hậu có lực, tràn đầy từ tính, tà mị: “Bảo bối, anh cũng nhớ em, đại thọ 70 của Hoắc lão gia, anh nhất định đến, sau đó…”



Lạc Thụy đưa Lê Hiểu Mạn về Hồng Hoa Uyển liền rời đi.

Vì Long Tư Hạo không có ở đây, cô không có tâm tình ăn tối, tắm xong, mặc áo ngủ làm ổ trên sofa phòng khách, vừa cầm điều khiển nhàm chán chỉnh đài vừa chờ Long Tư Hạo, một lát lại cầm điện thoại lên nhìn.

Thấy không có tin nhắn và gọi nhỡ, trong lòng cô liền cảm thấy mất mát.

Cô nhíu mày, chẳng lẽ cô thật sự yêu Long Tư Hạo rồi?

Mỗi lần Long Tư Hạo không có ở bên cạnh cô, cô sẽ không ngừng nhớ anh, trước kia Hoắc Vân Hy một tháng về nhà không được mấy lần, cô cũng không thời thời khắc khắc nhớ anh ta, muốn gặp anh ta như bây giờ.

Sao hiện tại cô trở nên giống như thiếu đàn ông thì không được?

Trong lòng Lê Hiểu Mạn nổi lên ngọn lửa không tên, đứng dậy, cô phiền não tắt TV, xoay người chuẩn bị đi vào phòng ngủ, sau lưng liền vang lên tiếng mở cửa.

Nghe tiếng, trong lòng Lê Hiểu Mạn lại vui mừng, không lửa không tên kia dập tắt trong nháy mắt, nhưng cô không lập tức xoay người, mà cẩn thận nghe tiếng bước chân trầm ổn.

Đến khi tiếng bước chân cách cô ngày càng gần, cô mới nheo mắt, giọng không vui nói: “Còn biết về sao?”

“Sorry! Để vợ đợi lâu.”

Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, mặc dù mặt Lê Hiểu Mạn rất không vui, nhưng trong lòng vẫn rất mừng rỡ.

Cô đang muốn xoay người, đột nhiên một cánh tay thon dài vòng qua eo cô, hơi thở mát lạnh dễ ngửi theo đó chui vào mũi, khiến tim Lê Hiểu Mạn khẽ run, vẻ không vui trên mặt biến mất hầu như không còn.

Long Tư Hạo xoay người cô lại, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nhìn cô chằm chằm, thanh âm trầm thấp hỏi: “Hiểu Hiểu, nhớ anh không? Hửm?”

Lê Hiểu Mạn liếc anh, dứt khoát đáp: “Không có.”

“Thật sự không có?” Long Tư Hạo đưa tay nâng cằm cô, nửa hí mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, trầm mặt.

Thấy anh trầm mặt, Lê Hiểu Mạn nhìn anh nhu mì cười, môi khẽ mở, khạc ra hai chữ: “Mới lạ!”

Long Tư Hạo kéo cô vào ngực, ôm cô thật chặt: “Được nha Hiểu Hiểu, học xấu, dám trêu chọc anh, anh không thể không “thu thập” em.”

Dứt lời, anh ôm ngang cô lên, cất bước đi vào phòng ngủ.

Một trận hoan ái niềm vui tràn trề kết thúc, Long Tư Hạo bưng nước ấm tới lau người cho cô, sau đó mới vào phòng tắm.

Nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy rào rào, Lê Hiểu Mạn mới từ vui vẻ hồi thần lại.

Vì chưa ăn tối, lại vừa trải qua trận kịch chiến, lúc này cô đói bụng không thôi.

Ngồi dậy, nơi nào đó đau đớn làm cô cau mày, thế nhưng khuôn mặt càng đỏ hơn, như rướm máu.

Cô từ từ xuống giường, ngượng ngùng mặc áo xong, vẫn có cảm giác trôi lơ lửng trên đám mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.