Long Tư Hạo thấy cô đang hầm cháo gà, ánh mắt hơi híp lại, thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em hầm cháo gà cho...”
Dừng một chút, anh mới nói tiếp: “Ông nội?”
Lê Hiểu Mạn thở hổn hển, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, cười gật đầu: “Ừ, sức khỏe ông nội không tốt cần bồi bổ!”
Long Tư Hạo nhíu mày, nụ cười thu lại mấy phần: “Cho nên lát nữa, em phải đến bệnh viện hả!”
Lê Hiểu Mạn lại gật đầu, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo: “Ông nội cần có người chăm sóc. Tư Hạo, hiện giờ Hoắc Vân Hy đang hôn mê bất tỉnh, ông nội lại đang ở bệnh viện, anh có thể hỗ trợ Hoắc gia mà...”
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo không đợi cô nói hết, đã ngắt lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ càng lúc càng cứng rắn, thâm trầm nhìn cô: “Chuyện của Hoắc gia, anh không muốn quản quá nhiều!”
Trong câu nói của anh ẩn chứa sự bất mãn với Hoắc gia.
Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt lại, liếc mắt nhìn anh một cái: “Không phải anh cũng là con cháu Hoắc gia đó sao? Ngay cả như em cầu xin anh giúp ông nội một tay cũng không thể sao?”
Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt càng thâm trầm, hơi mím môi lại: “Hiểu Hiểu, là ông ta bảo em tới khuyên anh sao?”
“Ông ta?” Nhận ra Thấy anh gọi Hoắc Nghiệp Hoành rất hời hợt. Lê Hiểu Mạn nhìn anh chằm chằm, cau mày nói: “Tư Hạo, có phải anh có thành kiến rất lớn với ông nội đúng không? Rốt cuộc tại sao mẹ anh lại chết chứ?”
Long Tư Hạo nghe thấy Lê Hiểu Mạn nhắc tới mẹ, ánh mắt anh trầm xuống, trong đôi mắt đầy đau đớn. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Hiểu Hiểu, anh đồng ý với em tạm thời quản lý Hoắc thị. Còn chuyện của mẹ anh, sau này anh sẽ nói với em!”
Không hiểu tại sao Long Tư Hạo không muốn nhắc đến chuyện của mẹ. Lỵ Mân cũng không hỏi nhiều nữa. Trong lòng mỗi người đều có những chuyện mà người ta không muốn đề cập tới!
Có lẽ cái chết của mẹ là vết sẹo trong lòng anh, sau khi vạch trần sẽ khiến máu tươi đầm đìa. Khi nhắc đến việc này, chẳng khác nào đang rạch vết sẹo ra. Anh nhất định sẽ rất đau.
Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy anh để lộ vẻ đau lòng trên mặt. Cô không biết anh phải cất giấu bao nhiêu chuyện đau lòng. Nhưng lúc này, cô muốn đau cùng anh, yêu anh, muốn dùng tình yêu của mình xoa dịu đau đớn đã bị chôn vùi kia.
Cô ngước mắt nhìn anh, cười gật đầu: “Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi. Tối qua anh không ngủ, ngủ một lát đi đã. Khi em xào xong thức ăn, em sẽ gọi anh!”
Thấy anh không có ý đi ra ngoài, cô đẩy cả người anh ra khỏi phòng bếp: “Đi mà! Đi ngủ chút đi mà!”
Giọng nói cô có chút nũng nịu khiến đôi mắt Long Tư Hạo đầy ý cười, nói: “Được rồi, anh đi là được!”
Dứt lời, anh ra ngoài ngồi trên ghế salon. Khi nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thê thảm của bà Long Nhã Tâm – mẹ anh khi chết.
Lời mẹ trước lúc chết vẫn vang vọng bên tai anh.
“Tư Hạo...Đừng...đừng báo thù cho mẹ...Đừng...Đừng nên hận ông con...”
“Mẹ, tại sao? Là ông ta cố tình chia rẽ mẹ và ba, là ông ta đuổi tận giết tuyệt mẹ, cướp Long thị, hại ông ngoại mất tích!”
“Không...Tư... Tư Hạo, đừng nói như vậy. Nghe...nghe lời mẹ...Đừng nên hận ông nội con...đừng bảo thù...Phải sống thật tốt...Nhất định phải sống thật tốt...Đây là di ngôn, mong ước duy nhất của mẹ...Con đồng ý với mẹ đi. Tư... Tư Hạo, con muốn... mẹ chết...không nhắm mắt sao?”
Khi đó, anh mới sáu tuổi, nhìn thấy cả người mẹ đầy máu. Lúc mẹ nhắm mắt, cuối cùng anh cũng phải đáp ứng sẽ không hận, không báo thù ông nội mình.
——
Chuyện nhiều năm như vậy, dáng vẻ thê thảm của mẹ khi chết vẫn xuất hiện rõ ràng trong đầu anh khiến mỗi lần anh nhớ tới vừa đau đớn lại căm hận.
Nhưng anh đã đồng ý với mẹ sẽ không trả thù, anh làm sao có thể đổi ý?
Nếu ngay cả di ngôn của mẹ, anh cũng không làm được, vậy sao anh có tư cách làm ngời chứ?
Đang lúc đau buồn, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai anh!
“Tư Hạo...”
Nghe vậy, Long Tư Hạo hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn đứng trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Anh che giấu đau đớn trong đôi mắt, kéo cô vào lòng, dịu dàng nhìn cô: “Cơm chín rồi sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh chằm chằm, thấy mắt anh còn ươn ớt, cô nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt anh, cau mày hỏi: “Tư Hạo, anh...Khóc sao?”
Long Tư Hạo cầm lấy bàn tay đang vuốt ve anh, đưa bên miệng hôn một cái, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cong môi cười: “Bé ngốc, em cảm thấy một người như anh sẽ khóc sao?”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, liếc nhìn anh: “Tư Hạo, không có ai mà không khóc cả. Người kiên cường đến đâu cũng có lúc mềm yếu, đau lòng. Người yếu đuối sẽ than vãn khóc lớn. Người mạnh mẽ sẽ khóc ở trong lòng. Dù người khác không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là không cảm nhận được!”
Long Tư Hạo cười liếc nhìn cô, cười công nhận: “Em nói cũng có lý!”
Dứt lời, anh ôm lấy cô, cằm để lên trán Lê Hiểu Mạn, nghiêm túc nói: “Hiểu Hiểu, cả đời này em đừng rời khỏi anh, có được không?”
Không đợi cô trả lời, anh đã cúi đầu, hôn lên cánh môi đầy đặn của cô.
Giống như sợ làm cô đau, nụ hôn của anh rất dè dặt và dịu dàng.
Hôn một lúc lâu anh mới ngừng lại, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cực kỳ nóng bỏng, trầm giọng nói: “Hiểu Hiểu, anh yêu em, rất yêu rất yêu em!”
Lê Hiểu Mạn cười rúc vào lòng anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh: “Em biết, em cảm thấy em sẽ không rời xa anh, vĩnh viễn không!”
Không kiếm chế, cô đã nói lời cam kết.
“Hiểu Hiểu...” Trong lòng Long Tư Hạo cực kỳ xúc động, siết chặt hai cánh tay, cúi đầu hôn lên môi cô.