Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 317: Chạy nhanh ra ngoài gặp anh (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cả ngày hôm nay không gặp cô, anh cũng không phải không muốn gặp cô, cũng cũng không phải không nhớ cô, nhưng anh còn bận tâm những gì mình nhìn thấy, những gì mình nghe được.

Anh nghĩ mình yêu cô, tình yêu vĩ đại, dù trong lòng cô có còn ai khác anh đều chấp nhận không so đo.

Nhưng sau khi anh có được cô, anh mới biết được, hóa ra mình cũng ích kỷ, hóa ra anh cũng không vĩ đại, anh để ý trong lòng cô còn người đàn ông khác.

Anh cũng hy vọng trái tim cô hoàn toàn chỉ thuộc về mình anh.

Con người một khi có được lại muốn càng nhiều hơn.

Anh chỉ muốn cô, còn muốn trái tim cô, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chỉ thuộc về mình anh.

Anh híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn di động trong tay, gọi cho Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn ngồi trên ghế chờ vẫn cầm chặt di động trong tay, thấy Long Tư Hạo gọi tới, trong lòng cô vui vẻ, chuông mới reo một cái đã lập tức bắt máy.

“Hiểu Hiểu...”

Vì đặt di động bên tai, giọng nói trầm thấp quen thuộc của Long Tư Hạo vang lên bên tai, dường như anh đang gọi bên tai cô vậy, trái tim Lê Hiểu Mạn run lên, đôi mắt dâng lên một tầng sương mờ dính ướt khóe mắt.

Trong lòng cô ủy khuất, hốc mắt ẩm ướt, có chút lòng chua xót, ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Có việc gì không?”

Cô thật ra muốn hỏi vì sao giờ anh mới gọi tới.

Ngữ khí lạnh lùng của cô khiến Long Tư Hạo nhíu mày, đôi mắt hẹp dài híp lại, trong mắt có chút mất mác chợt lóe qua, trầm mặc một hồi, anh mới trầm thấp nói: “Có chuyện rất quan trọng, ra ngoài đi, anh ở ngoài bệnh viện chờ em, nhé?”

Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh ở ngoài bệnh viện?”

“Ra ngoài đi, anh muốn gặp em, cho em mười lăm phút, sau mười lăm phút em không ra anh sẽ về.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt: “Vì sao em phải ra ngoài? Anh không biết vào đây à?”

Anh một ngày không liên hệ với cô, giờ lại bắt cô ra ngoài, vì sao cô phải nghe anh?

“Hiểu Hiểu, bắt đầu tính giờ, anh chờ em.” Trong điện thoại, Long Tư Hạo ngữ khí kiên quyết, cô phải ra ngoài gặp anh, không thương lượng gì hết.

Lê Hiểu Mạn trong lòng dấy lên lửa giận, cô cố gắng trấn áp cơn giận trong lòng, ngữ khí ôn hòa nói: “Không cần chờ em, em không muốn ra ngoài, anh về sớm đi! Em cúp máy đây, bye!”

Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, cô nhíu mày càng chặt, qua mười phút, cô đột nhiên đứng lên, như mê muội chạy ra ngoài bệnh viện.

Mà Long Tư Hạo ngồi trong Rolls-Royce thấy Lê Hiểu Mạn cúp điện thoại, anh nhíu chặt mày, đôi mắt hẹp dài ánh lên đau đớn khôn cùng, ánh mắt bi thương nhìn về phía bệnh viện.

Chăm chú nhìn một hồi lâu, thấy hơn mười lăm phút, Lê Hiểu Mạn cũng không đi ra, ánh mắt anh trở nên u tối, đau đớn trong lòng.

Hiểu Hiểu, Hoắc Vân Hy quan trọng với em vậy sao?

Vì ở bên cậu ta, giành chút thời gian gặp anh cũng không được?

Vì sao giữa anh và cậu ấy, em luôn chọn cậu ta?

Nhìn chăm chú về hướng bệnh viện một hồi, anh che dấu đau đớn trong mắt, khởi động xe rời đi.

Không khéo chính là anh vừa đi được một lát, Lê Hiểu Mạn liền mệt mỏi chạy ra.

Vì cô chạy quá nhanh, lại vội, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc tai tán loạn, chiếc váy ngắn ngang gối vì cô chạy nhanh mà tung bay.

Cô như một chú bướm bay ra.

Chạy đến cổng bệnh viện, cô thở hổn hển, đưa mắt nhìn bốn phía nhưng căn bản không thấy bóng dáng Long Tư Hạo đâu.

Bởi vì đêm đã khuya, ngã tư đường vốn phồn hoa bây giờ lại chẳng có một bóng người, vô cùng yên tĩnh.

Gió đêm cuối thu mang theo cảm giác se lạnh, Lê Hiểu Mạn bị thổi run run người, ánh mắt xẹt qua chút mất mác, đôi mắt hiện lên bi thương, đôi môi khẽ nhếch, trong lòng cực kỳ khó chịu, khó chịu đến muốn khóc.

Khóe mắt cô dần dần ướt át, đứng ngoài bệnh viện một hồi liền xoay người chuẩn bị quay về.

Ngay lúc cô quay đi, một chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng lại phía sau cô.

Thấy vậy Lê Hiểu Mạn giật mình, lập tức xoay người, thấy Long Tư Hạo đang đứng trước mặt mình, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú.

Cô nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của anh, nỗi nhớ trong mắt hóa thành giọt nước trong suốt chảy ra.

Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, giọng nói mang theo chút ủy khuất hỏi: “Anh còn biết tới đây?”

Cô thật ra muốn nói sao giờ anh mới tới? Anh không biết em rất nhớ anh sao?

Long Tư Hạo thản nhiên híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Hiểu Hiểu, em đến muộn.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt, ánh mắt tức giận trừng anh, tức giận nói: “Cũng không phải lần đầu tiên em đến muộn, anh không chờ em được một lát nữa sao? Hơn nữa người muộn không phải em, là anh, anh đến muộn một năm, nếu anh xuất hiện trước khi em gả cho Hoắc Vân Hy, em cũng không phải chịu nhiều thương tổn đến vậy.”

[What the hell? -_-]

Người một khi tức giận rất dễ không nói đạo lý.

Giờ phút này, Lê Hiểu Mạn cứ như vậy không nói đạo lý đem chuyện cô bị Hoắc Vân Hy tổn thương: “quy công” cho Long Tư Hạo đến muộn.

Nhìn Lê Hiểu Mạn đang tức giận, Long Tư Hạo khẽ nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, môi mỏng khẽ mím: “Hiểu Hiểu, xem ra anh làm hư em rồi.”

Dứt lời, anh cất bước tiến lên, ôm chặt cô vào lòng, cằm gác lên trán cô, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Được rồi, đừng nóng giận, là anh sai, lẽ ra một năm trước ở hôn lễ anh nên cướp em khỏi Hoắc Vân Hy, sẽ không cho em gặp cậu ta, cho đến khi em yêu anh mới thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.