Thấy anh ta lái xe đi, Lê Hiểu Mạn âm thầm hoảng hốt trong lòng, cô ngồi thẳng người dậy, tức giận nhìn Lôi Dương đang lái xe: “Dừng xe, rốt cuộc thì anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dừng xe...”
Ngoài mặt thì cô tức giận kêu Lôi Dương dừng xe, nhưng tay thì âm thầm lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Long Tư Hạo.
Mà bởi vì sợ Lôi Dương phát hiện, cô chỉ gửi bốn chữ, thêm một dấu chấm câu [Cứu em, Lôi Dương.]
Lôi Dương vẫn luôn lái xe như đã nhìn thấu ý đồ của cô, anh ta khinh thường liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Lê Hiểu Mạn, đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, hay là để ai tới cứu cô, nơi mà tôi mang đi, là nơi mà không ai tìm được đâu, tuy nhiên cô cứ yên tâm, mặc dù Lôi Dương tôi không phải là người tốt, nhưng còn chưa đến mức giết người, huống chi, chỉ bằng Lê Hiểu Mạn cô, còn chưa đủ tư cách để tôi mang tội danh giết người trên lưng. Ở trong mắt người khác, cô có thể là báu vật, nhưng ở trong mắt tôi, cô còn không bằng một cái rắm.”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng cong môi, lạnh lùng liếc nhìn Lôi Dương dường như từ nhỏ đến lớn đều vẫn ghét cô, giọng lạnh nhạt hỏi: “Tôi thật sự rất muốn biết, tại sao anh ghét tôi như vậy? Tôi đã từng đắc tội với anh sao?”
“Hừ...” Lôi Dương khịt mũi khinh bỉ, anh ta chợt đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ, giọng điệu khinh bỉ nói: “Nguyên sự hiện diện của cô ở trên cõi đời này đã đắc tội với tôi rồi, tôi không ưa nổi cái bộ dạng thanh cao của cô, dối trá, phạm tiện, chuyên cướp đàn ông của người khác...”
Nghe thấy lời nói khinh bỉ của Lôi Dương, Lê Hiểu Mạn khẽ nắm chặt tay lại, nhưng cô không đáp lại Lôi Dương, mà đang nghĩ biện pháp làm sao thoát thân.
Mặc dù Lôi gia không như Hoắc gia, nhưng cũng rất có danh tiếng ở thành phố K.
Tuy Lôi Dương là con nhà giàu, nhưng từ nhỏ đã chỉ thích lăn lộn ở ngoài xã hội, trên người luôn mang theo tính côn đồ, tuyệt đối không phải là loại người hiền lành gì.
Ở cạnh anh ta, Lê Hiểu Mạn không yên tâm chút nào.
Mà lúc Lê Hiểu Mạn gửi tin nhắn đi, Long Tư Hạo đang họp với nhóm quản lý cấp cao của Hoắc thị.
Điện thoại di động của anh cũng không ở trên người, mà bị Lăng Dinah hôm nay đi đến Hoắc thị quấn lấy anh thừa dịp anh không chú ý mà cầm đi.
Lúc này, Lăng Dinah đang chờ anh ở trong văn phòng tổng giám đốc Hoắc thị, Lê Hiểu Mạn gửi tin nhắn tới tự nhiên là bị cô ta nhìn thấy.
Cô ta liếc nhìn tin nhắn, nhìn đến mấy giây, rồi trực tiếp xóa bỏ, đồng thời còn xóa cả mấy cuộc gọi mà Lê Hiểu Mạn đã gọi cho anh ở trong nhật ký cuộc gọi.
Không chỉ xóa mấy cuộc gọi của Lê Hiểu Mạn, mà cô ta còn xóa luôn mấy cuộc điện thoại mà Sophie đã gọi anh.
Cô ta vừa mới xóa những thứ đó, Long Tư Hạo đã họp xong tiến vào phòng làm việc.
Hôm nay, Lăng Dinah mặc chiếc váy ngắn cổ chữ V khoét sâu màu đỏ, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, gợi cảm và quyến rũ cùng tồn tại, lại là con lai, nên vẻ đẹp của cô ta kết hợp giữa nét quyến rũ của phương Tây và nét nhu hòa của phương Đông.
Thân thể của cô ta có thể khiến rất nhiều đàn ông điên cuồng và mê hoặc, chỉ tiếc cho dù cô ta là vưu vật như vậy, nhưng cho tới bây giờ Long Tư Hạo đều chưa từng động tâm với cô ta.
Mà cho tới bây giờ, cô ta vẫn kiên nhẫn không ngừng chủ động tấn công, thậm chí còn có suy nghĩ bá vương ngạnh thượng cung.
“Anh Tư Hạo...” cô ta ngồi ở trên ghế làm bằng da thật sau bàn làm việc của Long Tư, vừa thấy Long Tư Hạo đi vào, cô ta kiều mỵ gọi anh, đứng lên uốn éo thân hình gọi cảm quyến rũ của mình, chạy về phía Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo thấy vậy, anh híp mắt lại, nhanh nhẹn nghiêng người sang một bên, tránh cái nhào đến của Lăng Dinah.
Lăng Dinah thấy vậy, cô ta kiên nhẫn nhào về phía anh lần nữa, dịu dàng nói: “Anh Tư Hạo, anh để cho em ôm đi! Ôm anh cũng đâu có mang thai, rốt cuộc thì anh sợ cái gì?”
Lạc Thụy cùng theo Long Tư Hạo đi vào, thấy Lăng Dinah kiên nhẫn nhào về phía Long Tư Hạo, nhưng mỗi lần đều bị Long Tư Hạo dễ dàng tránh né, anh nháy nháy mắt, dương môi nói: “Tiểu thư Lăng Dinah, tôi nói này, da mặt của cô có thể mỏng đi được không? Cô có thể dè đặt hơn, có tiết tháo hơn được không? Tổng giám đốc không thích cô, tại sao cô cứ phải cố chấp như vậy? Trên đời này còn nhiều đàn ông tốt mà, vì sao cô cứ phải dây dưa không thả tổng giám đốc ra? Nếu không phải là nhìn vào phân thượng của Lăng Hàn Dạ anh trai cô, Tổng giám đốc đã sớm tiễn cô về tây thiên rồi.”
Lăng Dinah nheo mắt lại, cô ta dùng ánh mắt sắc bén trừng Lạc Thụy nói nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người đầy vẻ không vui: “Trợ lý Lạc, anh nhiều lời như vậy, tôi thật sự hoài nghi giới tính của anh, anh nhất định là là đã từng qua Thái từ phụ nữ biến thành đàn ông, tôi thích anh Tư Hạo thì làm sao? Tôi cũng không dè đặt, không có tiết tháo, vậy thì thế nào? Chỉ cần tôi có thể đạt được mục đích là được, có câu nói nam đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ tuy nam cách một tầng sa, một ngày nào đó, tôi sẽ đuổi anh Tư Hạo tới tay.”
Dứt lời, cô ta cười quyến rũ liếc nhìn Long Tư Hạo, dịu dàng nói: “Đúng không anh Tư Hạo, rồi anh sẽ bị em cảm động! Anh nhất định sẽ yêu em.”
Lúc này, Long Tư Hạo đang ngồi ở trên ghế bằng da thật sau bàn làm việc, anh thâm trầm liếc nhìn Lăng Dinah, anh vươn tay ra trước mặt cô ta, mím chặc môi, trầm giọng nói: “Đưa đây.”
Lăng Dinah giật mình, biết cái anh nói đến là điện thoại di động, nhưng cô ta còn cố làm ra vẻ không hiểu hỏi: “Anh Tư Hạo, anh muốn em lấy cái gì cho anh vậy?...”
Nói đến đây, cô ta cố mở lớn đôi mắt nâu, mừng rỡ nhìn anh, cố làm ra vẻ xấu hổ: “Anh Tư Hạo, anh thật là xấu, anh muốn thân thể của em sao? Chỉ cần anh muốn, em nhất định sẽ cho...”
Cô ta vừa dứt lời, Lạc Thụy đã không nhịn được mà nôn ọe.
Lạc Thụy vừa khom người làm động tác nôn ọe, vừa giơ ngón tay cái lên với Lăng Dinah: “Tiểu thư Lăng Dinah, coi như là Lạc Thụy tôi hoàn toàn phục you! Trên đời này mà so sánh ai không biết xấu hổ nhất, nếu tiểu thư Lăng Dinah cô đứng thứ hai, ai dám xưng là thứ nhất thì tôi sẽ đào mộ tổ tiên của người đó lên, cô quá có cá tính, cứ tiếp tục phát huy nhé, cô cứ phát huy cái tính vô sỉ và không biết xấu hổ kia đi, tốt nhất là hãy đệ đơn lên sách kỷ lục Guinness thế giới, là người vô sỉ nhất trên thế giới.”