Bà lão đuổi hai người bọn họ đi, cô bé kia đỡ đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, từ từ ngồi xuống.
Bà lão mặt mũi hiền hậu, ân cần hỏi: “Cháu có sao không?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn bà lão trước mặt, mặc dù giọng địa phương của bà rất nặng, cô nghe không hiểu lắm, nhưng cô chỉ cần suy nghĩ là có thể dễ dàng đoán ra bà nói gì.
Cô nhìn bà lão gật đầu, nhàn nhạt cười: “Cảm ơn bà! Cháu không sao.”
“Chị, bà nấu ăn cho chị.” Cô bé đỡ bà lão chính là cô bé hôm nay Lê Hiểu Mạn chuẩn bị đưa vòng tay.
Cô bé nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, liền lấy ra một giỏ trúc cũ nát chứa thức ăn.
Lê Hiểu Mạn nhìn chén và đũa dùng vật liệu gỗ làm thành trong tay cô bé, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn ra người ở đây không chỉ lạc hậu, hơn nữa còn rất nghèo.
Nơi này hoàn toàn tách biệt với công nghệ hiện đại, cô thậm chí có cảm giác xuyên không.
Cơm trong chén gỗ không có bao nhiêu, nhưng thức ăn còn không ít, đều là cải xanh và cá.
Nơi này là đảo cá, gần biển khơi, có cá cũng không lạ.
Nhưng cô vừa ngửi mùi cá liền muốn nôn.
“Ọe… ọe…”
“Chị, chị sao thế?” Cô bé thấy Lê Hiểu Mạn đột nhiên nôn ọe, nghi hoặc nhìn cô.
“Ọe… Chị…” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn cô bé, đè nén cảm giác muốn nôn, cười nói: “Chị không sao, ọe… Ngửi mùi cá không quen, ọe, không liên quan tới mọi người, là vấn đề của chị.”
Lê Hiểu Mạn nói tiếng phổ thông rất chuẩn, người nơi này tuy nghèo và lạc hậu nhưng cũng có người từ bên ngoài đến, người nơi này cũng có đi làm ở thành phố lớn, vì vậy Lê Hiểu Mạn nói tiếng phổ thông, bà lão và cô bé nghe hiểu.
Bà lão nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Cháu đang mang thai em bé phải không?”
“Mang thai?” Lê Hiểu Mạn sửng sốt, ngước mắt nhìn bà lão, dò xét hỏi: “Bà, bà nói cháu mang thai sao? Sao có thể? Sao cháu có thể mang thai?”
“Cháu kêu bà nội giống A Hoa đi! Bà thấy cháu nhất định là mang thai, bà sống tới tuổi này rồi, có gì chưa thấy, có thể sai sao, cháu nhất định là mang thai.”
Nghe bà lão nói, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, hình như chu kỳ kinh nguyệt đã qua một thời gian.
Hơn nữa khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, cô quên mất, cô và Long Tư Hạo ở chung một chỗ, tới nay chưa từng ngừa thai, cộng thêm gần đây cô có dấu hiệu muốn nôn, chẳng lẽ cô thật sự mang thai? Mang thai con của Long Tư Hạo?
Nghĩ tới điểm này, trong lòng cô mừng rỡ vô hạn, nếu Long Tư Hạo biết, nhất định rất vui!
Nhưng nghĩ tới lần trước, cô dám xác định thật sự mang thai, lỡ như lầm nữa thì sao?
Chuyện này nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra mới được.
Chuyện bây giờ cô muốn làm nhất chính là nghĩ cách thoát khỏi nơi này trước.
“Bà… bà nội, bà có thể nói cho cháu làm sao mới có thể rời khỏi nơi này không?”
Cô ngước mắt nhìn bà lão và cô bé, nhưng thấy ánh mắt của họ đều rơi vào trên tay cô.
Hai mắt cô bé sáng lên nhìn vòng tay trên tay cô, đưa tay nhỏ bé sờ: “Chị, vòng tay của chị thật đẹp.”
Lê Hiểu Mạn nhìn cô bé và bà lão, trong lòng nhất thời biết tại sao hai người họ chạy tới đưa cơm cho cô, có lẽ vì vòng tay trên tay cô.
Vòng tay thiết kế đặc biệt lại xa hoa đắt tiền này là đích thân Long Tư Hạo thiết kế tặng cô, ý nghĩa đặc biệt, biểu thị tình yêu 10 kiếp vẫn không đổi của anh với cô.
Hôm nay cô nói muốn tặng vòng tay cho cô bé, thật ra là nói dối, muốn gạt cô bé nói đây là đâu, phải rời khỏi thế nào mà thôi.
Nếu như cô bé muốn vòng tay này, cho dù cô tặng, cũng sẽ nghĩ cách lấy lại.
Mỗi một đồ Long Tư Hạo tặng cô đều có ý nghĩa đặc biệt, sao cô có thể tặng người khác thật được?
Nhưng nếu bây giờ cô muốn thoát hiểm, hình như không tặng không được.
Không bỏ đứa bé không thể bẫy chó sói, cô chỉ có thể tặng trước.
Nhìn cô bé, híp mắt cười: “Em gái nhỏ, em thích vòng tay này sao?”
“Thích! Chị có thể tặng em sao?” Cô bé nhìn Lê Hiểu Mạn, rất thành thực gật đầu.
Bà lão lúng túng nhìn Lê Hiểu Mạn: “A Hoa một mực ầm ĩ nói vòng tay cháu đẹp, muốn bà đưa cơm để đổi, cháu thấy có được không?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt cười nhìn lão bà, cân nhắc lời nói, nhàn nhạt cười: “Bà nội, A Hoa thích, dĩ nhiên cháu nguyện ý tặng cô ấy, cháu có chuyện muốn nhờ bà giúp, bà có thể thả cháu không? Cháu thật sự không phải người xấu, cháu không biết tại sao mọi người ghét người từ bên ngoài, nhưng mà cháu cũng bị người xấu hãm hại, mới bị đưa tới đây.”
Cô bé A Hoa nhìn vòng tay Lê Hiểu Mạn, lại kéo áo bà lão, mặt đầy mong đợi nhìn bà: “Bà nội, bà đi nói với thôn trưởng đi, nói thôn trưởng thả chị, con thấy chị không giống người xấu, con muốn vòng tay của chị, con muốn, con muốn! Bà nội, bà nội…”
Bà lão vô cùng thương cháu gái mình, thấy cô bé năn nỉ, bà nhìn Lê Hiểu Mạn, cũng cảm thấy cô không giống người xấu, vì vậy nhìn cháu gái A Hoa nói: “Được rồi, bà đi nói cho ông con, để ông ấy thả cô ấy ra.”