“Các... Các người muốn làm gì?” Lão bà bà thấy vậy, bà kéo cháu gái của mình lại, chắn trước người Lê Hiểu Mạn.
Người đàn ông được gọi là hổ kia nhìn hơn bốn mươi tuổi, là một kẻ đầu trọc, trên cổ mang dây chuyền vàng rất to, dáng vẻ hung ác, vừa nhìn đã biết là kẻ lưu manh.
Anh ta cầm một bản thỏa thuận ra, đưa cho lão bà bà, hung ác nói: “Lão bà chết tiệt, đi ra đây, ấn dấu tay lên đây coi như là ký tên.”
Lão bà bà ôm cháu gái của mình, nhìn người đàn ông gọi là Hổ kia nói: “Bọn tôi không ký, dù có chết bọn tôi cũng sẽ không rời khỏi Yêm Lý Gia.”
Người đàn ông gọi là Hổ kia nghe thấy lão bà bà nói như vậy, anh ta như không quen với việc dùng lời nói, nhẹ nhàng nâng tay lên, tỏ ý bảo người đàn ông vạm vỡ sau lưng anh ta ra tay đánh người.
Lê Hiểu Mạn được lão bà bà ngăn ở phía sau thấy vậy, cô đi vòng qua trước người lão bà bà, nhìn về phía người đàn ông gọi là Hổ kia, cong môi nói: “Mục đích của các người không phải là để bọn họ ký thỏa thuận di dời hay sao, cần gì phải đánh người?”
Hổ nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, ánh mắt sáng lên: “Ai ôi! Được lắm con quỷ nhỏ kia, nghe giọng nói có vẻ như mày không phải là người ở nơi này.”
Mặc dù tiếng phổ thông của người đàn ông gọi là Hổ kia không tiêu chuẩn lắm, nhưng khẩu âm của anh ta không quá nặng, nên trò chuyện với anh ta, cũng sẽ không mất công.
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh ta, môi hồng nhẹ mân: “Đúng là tôi không phải là người ở đây, nhưng tôi hy vọng có thể đại diện cho người ở nơi này thương lượng với người muốn xây dựng khu du lịch ở đây, tôi có kế hoạch chu đáo, sẽ có lợi với anh, sẽ có lợi với nhà đầu tư bất động sản kia, cũng sẽ có lợi với ngư dân ở đây, tôi tin tưởng, hẳn là anh có thể liên lạc với nhà đầu tư bất động sản đó.”
Mục đích của cô là như vầy, một là hy vọng có thể giúp được ngư dân nơi này, thứ hai là hy vọng có thể có cơ hội rời khỏi nơi này.
Chỉ cần cô có thể gặp được nhà đầu tư bất động sản đó, cô nhất định có thể nghĩ biện pháp thuyết phục đối phương, mang cô rời khỏi nơi này.
Đối với người coi trọng tiền, cô có lòng tin có thể thuyết phục được đối phương.
Hổ hơi kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, anh ta lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, mặt mũi xinh đẹp, đôi mắt trong suốt động lòng người, mũi ngọc cong vút, đôi môi căng mọng ướt át, dáng dấp xinh đẹp, tinh khiết thanh nhã, nhưng lại mang theo khí chất kiêu ngạo. Dáng vẻ thanh lịch và quyến rũ như một đóa bách hợp, nhưng lại mang khí chất lạnh như băng giống như đóa tuyết liên, khiến người ta cảm thấy không phải ai cũng có thể tùy tiện đến gần cô được.
Anh ta nheo mắt lại, đáy mắt thoáng sáng rực.
“Cô muốn gặp Hàn tổng, cô cho rằng mình là ai? Cô cho rằng Hàn tổng sẽ gặp cô sao?”
“Hàn tổng?” Lê Hiểu Mạn hơi nâng tầm mắt lên, cô nhìn về phía người đàn ông gọi là Hổ kia: “Không phải mục đích của các người là tiền hay sao? Tôi có một kế hoạch toàn diện hơn, mà cái kế hoạch này rất có lợi với Hàn tổng đó, tôi tin rằng anh ta sẽ có hứng thú. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất chính là nó sẽ có lợi với anh, lấy tiền tài của người ta để làm chuyện xấu thay họ, tôi tin rằng anh “Phí tâm phí sức “ thay người gọi là Hàn tổng đó ép những ngư dân này ký kết thỏa thuận di dời như vậy, nhất định là vì người đó đã cho anh lợi ích nào đó! Nếu như anh làm thành chuyện này, thì nhất định là anh sẽ càng lấy được nhiều lợi ích hơn, nhưng anh thử suy nghĩ lại xem, anh đánh người, bức người, thì người ta cũng sẽ không có ý định dời đi đâu, nếu như anh tin tưởng tôi, kế hoạch của tôi chẳng những có thể khiến anh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của Hàn tổng đó, hơn nữa còn không cần anh phí quá nhiều sức lực, không có ai thích làm người xấu, anh Hổ anh cũng không thích phải không!”
Tiếng “Anh Hổ” này gọi vừa đúng lúc.
Hổ nghe xong mặt đầy ý cười, anh ta chăm chú quan sát Lê Hiểu Mạn, rồi mới lên tiếng: “Có vẻ như cô cũng có chút kiến thức, cô muốn gặp Hàn tổng phải không? Tôi có thể tiến cử cô, vừa vặn, hôm nay Hàn tổng sẽ đến đây, tuy nhiên, tôi tiến cử cô, thì tôi sẽ được lợi gì?”