Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 34: Trước kia mắt cô đúng là bị mù



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tám chữ ngắn gọn nghe vào tai Lê Hiểu Mạn như sấm sét giữa trời quang, cô lui về sau một bước, né tránh đụng chạm của Hoắc Vân Hy, lòng đau thắt lại.

Đây chính là chồng cô chờ đợi một năm sao? Đêm đó ở quán bar hại cô mất đi trong sạch còn chưa đủ sao?

Trước kia mắt cô đúng là bị mù, lại thích tra nam như anh ta, cô thật sự nên đi mua chai thuốc nhỏ mắt rửa mắt.

Ánh mắt cô ửng đỏ, cắn chặt môi dưới đang run rẩy, không để cho mình rơi nước mắt trước mặt anh ta, giọng nhẹ như tơ lông hồng: “Hoắc Vân Hy, vì bảo vệ chính anh, anh thật sự dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào…”

Xoay người, cô không để ý tới Hoắc Vân Hy nữa, đi thẳng lên lầu, đi được một nửa, thanh âm cô như từ nơi xa xôi bay tới, làm người ta không đoán được: “Gặp được người thích hợp, tôi sẽ làm như ý muốn của anh.”

Hoắc Vân Hy đứng ngây người nhìn Lê Hiểu Mạn, đến khi bóng người cô biến mất khỏi tầm mắt anh ta, anh ta vẫn còn đứng tại chỗ.

“Gặp được người thích hợp, tôi sẽ làm như mong muốn của anh.” Lời này giống như một cây gai đâm vào lòng anh ta, khiến anh ta phiền não không dứt, lòng mơ hồ phát đau.

Lúc này, điện thoại anh ta lại vang lên lần nữa, vừa nghe đi thoại, anh ta vừa đi ra ngoài.

Sau khi lên lâu, Lê Hiểu Mạn đi thẳng vào phòng khách*, lần này không khóc vì Hoắc Vân Hy nữa, vì nhớ tới câu nói kia của Long Tư Hạo, không cần khóc vì người không đau lòng em, không đáng giá.

(*) Phòng ngủ dành cho khách.

Mấy ngày sau, Hoắc Vân Hy không về biệt thự, Lê Hiểu Mạn cũng được yên tĩnh.

Trước kia còn ôm hy vọng với Hoắc Vân Hy, cô luôn đợi ở nhà, làm một người vợ tốt chờ chồng về nhà, nhưng bây giờ không cần.

Cô bấm số điện thoại của Lâm Mạch Mạch: “Mạch Mạch, mình muốn đi tìm việc làm, không muốn mỗi ngày đều nằm dí ở nhà.”

Trong điện thoại truyền tới thanh âm tán đồng của Lâm Mạch Mạch: “Mạn Mạn, cậu nên như vậy sớm hơn, đi làm việc thì sẽ không đặt tâm tư trên người Hoắc Vân Hy cặn bã đó mỗi ngày nữa, Tập đoàn châu báu TE gần đây đang tuyển nhà thiết kế, mình chuẩn bị đi thử, cậu có muốn đi chung không?”

“Mình…” Lê Hiểu Mạn nhíu đôi mi thanh tú: “Đầu vào có cao hay không? Mạch Mạch, cậu biết đó, mình học chưa xong đã gả cho Hoắc Vân Hy, cho nên…”

“Mạn Mạn, mình cũng đáng tiếc thay cậu, cậu còn chưa học xong đã gả cho tên cặn bã Hoắc Vân Hy đó, bây giờ chưa tới 20 tuổi… Nhưng mà cậu yên tâm, mình nghe nói TE không chú trọng bằng cấp, chỉ cần cậu có sản phẩm thiết kế tốt, thì có hy vọng vào, với thiên phú của cậu về phương diện này, mình tin cậu nhất định có thể vào.”

Lê Hiểu Mạn nở nụ cười yếu ớt: “Được rồi, chúng ta cùng đi khảo hạch.”

“Vậy thì ngày mai đi, cứ quyết định như vậy.”

Ngày hôm sau, Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch cùng đi khảo hạch, may mắn chính là hai người đều được trúng tuyển.

Để ăn mừng, Lâm Mạch Mạch đề nghị đi ăn một bữa.

Hai người đến nhà hàng tây tên là Victor ở thành phố K ăn.

Victor là nhà hàng tây sang nhất thành phố K, bên trong cực kỳ xa hoa, mực đen phối hợp với vàng óng, tràn đầy lãng mạn, sàng nhà màu vàng nâu, đèn treo thủy tinh phục cổ lớn, sáng chói mắt, mỗi một bàn ăn đều bày bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, hai nến thủy tinh, ánh nến vàng óng lóe lên như sao, là nơi tình nhân hẹn hò dùng cơm.

Dĩ nhiên, tới nơi này dùng cơm không chỉ có tình nhân.

Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch tiến vào nhà hàng, ngồi xuống ở chỗ đặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.