Nhìn bức ảnh chụp ở dưới đất, Long Tư Hạo cảm thấy cả người anh đều đau, nhưng đau nhất là tim anh.
Ánh mắt hẹp dài xinh đẹp nồng đậm đau thương, đôi mắt anh nheo lại, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: “Em nghĩ những bức ảnh đó là chính anh cho người chụp phải không?”
Lê Hiểu Mạn mở to mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng có sự nghi ngờ, tức giận nhìn thẳng anh nói: “Chẳng lẽ không đúng? Ngoài anh ra còn ai làm? Ha ha.....! Anh muốn những tấm hình này để chứng minh chuyện gì? Chứng minh rằng em đã phản bội anh đúng không? Nếu anh thật sự nghĩ em như vậy, em cũng không phủ nhận.....”
Nói đên đây, cô híp mắt, ánh mắt lạnh lùng cúi xuống nhìn tấm hình đang rơi trên mặt đất.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, nắm chặt hai tay lại, lập tức ngồi xuống, nhặt tấm ảnh đó lên, sau đó mở to đôi mắt nhìn Long Tư Hạo, mở miệng cười lạnh: “Không biết lúc anh xem tấm ảnh này có cảm nhận như thế nào? Hàn tổng ôm em trên giường, anh có muốn biết tiếp theo bọn em làm gì không? Bọn em......”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong câu cuối, ánh mắt anh tức giận nhìn cô, cả người toát ra hơi lạnh đến đáng sợ: “Lê Hiểu Mạn, em thử nói tiếp đi?”
Lê Hiểu Mạn nở nụ cười lạnh lành chăm biếm, ánh mắt mở lớn trong suốt nhưng lạnh lùng nhìn anh: “Em không nói ra cũng đâu thể đại biểu cho chưa có chuyện gì xảy ra sao? Bọn em...”
“Không cho nói!” Long Tư Hạo tức giận nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu như máu tức giận đến cực điểm.
Lê Hiểu Mạn không để ý đến ánh mắt muốn giết người của anh, cả người anh tỏa ra khí thế bức người, nguy hiểm, giống như cô không hề hay biết mình đang chọc giận anh, lạnh lùng mỉa mai, tiếp tục nói ra từng chữ một: “Em vẫn cứ nói.....Anh phản bội em, em phản bội anh, chúng ta huề nhau!”
Nghe cô nói, Long Tư Hạo vô cùng đau khổ, nhắm đôi mắt đỏ như máu lại, ánh mắt lập tức biến thành toàn bộ nước mắt của sự đau đớn, thống khố...
Lời nói của cô trở thành một con dao bén nhọn đâm vào tim anh đau đớn, anh cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình đều bể nát ra.
Cảm giác đau này không phải là đau bình thương, mà đau đến tận xương tủy.
Vì cô, anh có thể buông tha tất cả, trả giá tất cả, anh chỉ cần cô có thể yêu anh thật lòng, tại sao lại khó như vậy?
Anh đợi cô mười năm, khi biết cô cùng Hoắc Vân Hy kết hôn với nhau, anh nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Khi Hoắc Vân Hy và ông trời cho anh cơ hội, anh nghĩ đến cảnh được ở cùng cô, anh toàn tâm toàn ý làm tất cả vì cô, nghĩ đến có thể được cô yêu, nhưng cuối cùng tất cả mọi chuyện đều một mình anh đa tình.
Cho dù anh có làm bao nhiêu chuyện vì cô, cô cũng chưa bao giờ yêu anh...
Anh buông bàn tay đang bóp cổ cô ra, đôi mắt đỏ như máu của anh lúc này chỉ toàn nước mắt, chỉ muốn che đi tất cả đau đớn, từng giọt nước mắt lăn dài xuống gương mặt đẹp trai, biểu đạt sự đau khổ đến tột cùng của anh.
Giờ phút này anh thật sự không biết đối mặt với Lê Hiểu Mạn như thế nào, đôi mắt tràn đầy nước mắt không ngừng chảy xuống, cô không muốn nhìn thấy bộ dáng đau đớn của anh như bây giờ.
Nhìn thấy sự đau đớn khổ sở bất lực của anh lúc này làm cho cô cảm nhận được sự cô đơn và cảm giác bất lực, đôi mi xinh đẹp của cô nhíu lại thật chặt, cô cảm thấy rất đau lòng.
Nhìn thấy đôi mắt anh toàn bộ là nước mắt không ngừng chảy xuống, cô vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô ra muốn đặt lên bờ vai của anh, cô muốn nói cho anh biết, những lời cô vừa mới nói đều là nói dối, thế nên cô chậm rãi đưa tay về phía anh nhưng chưa đụng đến vai anh...
Ngay lúc cô đang định thu lại bàn tay của mình, Long Tư Hạo đột nhiên quay người, đôi mắt tràn đầy nước mắt và đau đớn, anh thật sự không dám tin, tức giận nhìn cô: “Hiểu Hiểu, vì lý do gì? Tại sao mà em có thể tổn thương anh như vậy?”
Anh bước lại chỗ của cô, hai tay anh đặt lên hai vai cô, các khớp ngón tay đều nổi lên, giống như anh muốn dùng sức bóp nát bả vai cô, làm cho cô cảm thấy đau mà nhíu mày lại.
Mà ánh mắt anh đỏ như máu, hừng hực lửa giận làm anh mất đi sức chịu đựng của anh, anh không còn lý trí, anh mất khống chế lớn tiếng chất vấn cô: “Hiểu Hiểu, em nói cho anh biết đi, những lời em vừa nói đều là nói dối, em không có phản bội anh, em sẽ không cùng người đàn ông khác......”
Sự đau đớn trên bả vai giống như xương cốt của cô bị anh bóp nát ra, hốc mắt của cô toàn nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhăn nhó đầy thống khổ và đau đớn: “Đau......Anh buông em ra.......Buông......”
Sự tức giận đã làm Long Tư Hạo mất đi tất cả lý trí anh nhất quyết không buông cô ra, ánh mắt hung ác đỏ ngầu giận dữ làm cho ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, giọng nói âm lãnh gằn từng chữ: “Em nói em sẽ không phản bội anh.....”
“Buông ra......Buông.........” Đầu vai bị anh nắm ngày càng đau, Lê Hiểu Mạn ra sức giãy dụa khỏi tay anh.
Chính sự phản kháng của cô lại càng chọc Long Tư Hạo, người đang bị sự tức giận làm mờ đi lý trí.
Ánh mắt của anh phát sáng, đột nhiên cúi đầu, giống như một con dã thú mất khống chế, hung hăng hôn lên đôi môi phấn nộn xinh đẹp của cô, động tác của anh vô cùng thô lỗ, anh cắn môi cô, không có một chút gì là thương tiếc, hung hăng cuồng dã ngấu nghiến xâm nhập vào miệng cô.
Đầu vai và miệng lưỡi cũng đau đớn, làm cho mặt cô nhăn nhó khổ sở, càng dùng sức giãy dụa.
Hàng động cuồng dã của anh làm cô nghĩ đến Hoắc Vân Hy, anh đối với cô như vầy thì có khác gì nhau?
Nước mắt đau đớn tủi nhục liên tục chảy xuống má cô, chảy vào miệng hai người đang hôn nhau.
Tưởng rằng nước mắt của cô sẽ làm anh dừng lại động tác, đôi mắt Long Tư Hạo tràn đầy sự đau lòng thống khổ nhìn thẳng vào mặt của cô, đôi môi thoáng dừng lại một chút, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm: “Anh hôn em lại khiến cho em ghê tởm như vậy sao?”
Dứt lời, anh lại hôn xuống đôi môi của cô.
Lần này, anh hôn so với lúc đầu còn hung hăng dùng sức nhiều hơn, giống như muốn mang toàn bộ con người cô khảm sâu vào trong người anh, không biết ai bị thương, nước miếng chảy ra hai bên khóe môi có lẫn cả máu...