Đôi môi truyền tới nhiệt độ nóng bỏng từ giữa tay anh, Lê Hiểu Mạc chống với đôi mắt sâu thẳm của anh, hô hấp hơi chậm lại, tim đập như trống bỏi, lý trí quyết định tiếng lòng, cự tuyệt nói: “Không được, tôi đã kết hôn, trên danh nghĩa, tôi là em dâu của anh, chúng ta không nên như vậy.”
Nói xong, cô căm hận cắn đầu lưỡi, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, lại thấy lãnh đạm trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, đôi mắt đen tối mị hoặc càng phát ra âm trầm sâu thẳm, làm người ta nghĩ không ra ưu tư của anh.
Đôi mi thanh tú của cô hơi cau lại, tại sao cô không hiểu nổi anh? Anh giống như một điều bí ẩn.
Long Tư Hạo mím chặt môi, không nói gì, đạp cần ga, tốc độ xe không nhanh không chậm.
Một lát sau, Lê Hiểu Mạn khẽ gọi: “Hoắc tiên sinh…”
Cô mới nói, Long Tư Hạo liền đạp thắng xe, đôi mắt thâm thúy nguy hiểm nheo lại, thanh âm trầm thấp mơ hồ lộ ra tức giận: “Em đang gọi tôi?”
Lê Hiểu Mạn không hiểu tại sao anh đột nhiên ngừng xe, đang muốn gật đầu, liền bị cánh tay dài của Long Tư Hạo duỗi ra kéo vào ngực, trong tiếng kinh hô của cô, cúi đầu xuống quấn lấy môi cô trừng phạt.
“Ừm…” Lê Hiểu Mạn hoàn toàn bối rối, không hiểu nổi tại sao Long Tư Hạo đột nhiên hôn cô.
Nụ hôn của anh bá đạo, mãnh liệt, cuồng dã, hơi thở phái nam thuộc về anh lượn lờ quanh mũi, giống như thuốc mê, khiến Lê Hiểu Mạn choáng váng hoa mắt, quên mất phải đẩy anh ra.
Miệng lưỡi tê dại giống như có một dòng điện chạy toàn thân, nụ hôn cuồng phong bạo vũ làm cô không khỏi mềm nhũn tựa vào ngực anh.
Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh làm Lê Hiểu Mạn cả kinh, nhanh chóng khôi phục lý trí, cô liền đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp vì xấu hổ mà nhanh chóng đỏ bừng: “Anh… Anh không thể như vậy…”
Cô đưa tay mảnh khảnh như ngọc lên, đánh về phía Long Tư Hạo.
Anh vốn có thể né tránh, nhưng đôi mắt đen của anh một mực khóa chặt cô, nghiêng người về trước, để cho cô đánh.
“Ba…”
Thanh âm thanh thúy cực kỳ vang dội trong xe.
Trên mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo hiện lên dấu tay đỏ, theo cái tát của cô, dục vọng anh giảm đi, đôi mắt thâm trầm lãnh đạm, sâu thẳm không thấy đáy, lại khiến người ta nhìn không thấu.
Lê Hiểu Mạn giơ tay nhỏ bé hơi run rẩy, cô rũ mắt, sửa quần áo trên người, khẽ cắn môi dưới, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Tôi không biết tại sao anh đột nhiên làm vậy, mặc dù giữa chúng ta từng có tình một đêm… Nhưng xin anh nhớ, anh là anh trai của Hoắc Vân Hy, anh không nên như vậy, tôi không hy vọng có lần sau nữa.”
Dứt lời, cô liếc mắt Long Tư Hạo, thấy ánh mắt anh sâu thẳm, đường nét khuôn mặt cứng rắn, nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ.
Cô hơi cau mày, thấy anh không nói lời nào, cũng không lên tiếng.
Không khí trong xe lại lắng xuống, luồng khí lạnh quanh quẩn trong xe.
Long Tư Hạo đạp cần ga, chạy xe lần nữa, tốc độ nhanh hơn vừa rồi.
Đến khi xe tiến vào khu biệt thự Thúy Viên, Long Tư Hạo mới dừng xe.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy, liếc Long Tư Hạo hai tay khoác lên tay lái, biểu tình lãnh đạm, lễ phép nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”
Ngay sau đó cô đẩy cửa xe ra, đang muốn xuống xe, cổ tay mảnh khảnh liền bị một bàn tay trắng nõn giữ lại.
Cô cả kinh, quay đầu đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo, cau mày hỏi: “Còn có việc sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lãnh đạm nhìn cô, thâm thúy như đại dương, thanh âm hết sức chìm lãnh: “Tôi họ Long, không phải họ Hoắc, còn nữa, sau này đừng trêu chọc tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không để cho em rút lui toàn thân.”