Lạc Thụy khẽ chớp lông mi, khuôn mặt lô ra nụ cười tuyệt diễm, anh xích lại gần cô, dùng âm thanh mà chỉ cô có thể nghe thấy, thấp giọng nói: “Là tôi, tôi rất vinh hạnh khi cô vẫn còn nhớ tôi, đi với tôi đến văn phòng tổng giám đốc một chuyến đi.”
“Đến văn phòng tổng giám đốc?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc liếc nhìn người đàn ông trước mắt, không hiểu hỏi: “Tại sao?”
Chẳng lẽ ngày đầu tiên đi làm mà cô đã đắc tội với tổng giám đốc TE? Cô không xui xẻo như vậy chứ?
Lạc Thụy nheo mắt lại, lại xích đến gần cô lần nữa, dùng âm thanh mà chỉ cô có thể nghe được nói: “Lê tiểu thư, tổng giám đốc nói, chỉ cho cô năm phút, nếu như năm phút sau, cô không xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc, đến phút thứ sáu cô sẽ bị mời ra khỏi TE.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, dâng lên lửa giận trong lòng, tổng giám đốc cái khỉ gì chứ, lại uy hiếp cô, cô phải đi để còn nhìn xem dáng vẻ của anh thế nào, thuận tiện hỏi anh ta, cô đã đắc tội với anh ta bao giờ.
Cô đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của trưởng phòng bộ phận thiết kế Dương Chính Phong và những đồng nghiệp khác, cô đi theo Lạc Thụy rời đi.
Sau khi cô rời đi, tiếng nghị luận lại vang lên.
“Cô ta có quan hệ như thế nào với Trợ lý Lạc? Nhìn có vẻ như hai người rất thân mật.”
“Ai mà biết được, nói không chừng là tình nhân nhỏ của Trợ lý Lạc.”
“Không phải cô nói cô ta là tình nhân nhỏ của tổng giám đốc sao?”
“Tổng giám đốc cự tuyệt duyên phận với phụ nữ, cô hẳn là tình nhân nhỏ của Trợ lý Lạc mới đúng.”
Tầng ba mươi, văn phòng tổng giám đốc!
“Lê tiểu thư, cô tự đi vào đi.” Lạc Thụy nhướn mày liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, sau khi nói xong, anh ta đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra thay cô.
Lê Hiểu Mạn lễ phép cười với Lạc Thụy, rồi tiến vào văn phòng tổng giám đốc.
Vừa đi vào, cô liền bị phòng làm việc sang trọng làm cho rung động.
Nhưng sang trọng là thứ yếu, mấu chốt là quá lớn, đủ phong cách, liếc mắt áng chừng khoảng ba trăm mét vuông. Phòng nghỉ ngơi phòng thay đồ phòng thể dục đều có đủ.
Khu vực cửa sổ sát đất rất lớn, chẳng cần đứng ở trong phòng làm việc, là có thể nhìn toàn cảnh thành phố K sầm uất, phía trước là chiếc ghế sa lon da màu nâu thật mềm sang trọng, sàn nhà màu nâu sậm, bàn trà nhỏ quý giá với thảm lót kiểu phục cổ màu rượu chát, họa tiết trên trần nhà được chạm trổ hoa và cây nho quấn chung quanh, phía trên cao là chiếc đèn chùm pha lê màu tím nhạt, vừa làm tăng thêm cảm giác thần bí lại vừa tôn lên vẻ hoa mỹ của phòng làm việc.
Toàn bộ văn phòng mang đến cho người ta cảm giác độc đoán, xa hoa, thoải mái, trống trải.
Người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở sau bàn làm việc được làm bằng gỗ tử đàn dài hai mét thấy sau khi Lê Hiểu Mạn đi vào thì đứng yên tại chỗ, lông mi anh tuấn của anh ta khẽ chớp, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng: “Đến...”
Nghe thấy tiếng nói, Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn về phía bàn làm việc, thấy Long Tư Hạo lại ngồi ở chỗ đó, cô híp mắt lại, đột nhiên sáng tỏ, kinh ngạc hỏi anh: “Anh chính là tổng giám đốc của TE?”
Long Tư Hạo đứng lên từ trên ghế xoay màu đen làm bằng da thật, khí chất cao nhã đi tới trước người Lê Hiểu Mạn, anh hơi nghiêng người, đôi mắt đem như mực hơi híp lại, môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lên, trầm thấp nói: “Đúng, có thể coi như tôi là nhân viên ở đây.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Lê Hiểu Mạn nghĩ đến chuyện buổi sáng coi anh là nhân viên ở đây ở trong thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn囧 hơi đỏ lên.
Anh ta rõ ràng là CEO ở đây, là đại boss, cô lại coi anh ta là công nhân viên bình thường, vậy... vậy chiếc thang máy kia hẳn là thang máy dành riêng cho anh ta đi!
Ách! Cô sắp 囧 chết rồi, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Ngày đầu tiên đi làm, đã ném người lớn như vậy, khó trách cô vừa tiến vào bộ phận thiết kế thì đã có đồng nghiệp nghị luận cô, nhất định là do nguyên nhân này.
Vậy anh ta gọi cô tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn giáo huấn cô một trận?
Vậy là... anh ta là tổng giám đốc của TE, vậy tối hôm qua thức ăn của “Ngự yến lầu” là do anh bảo người đàn ông kia đưa tới.
Tại sao anh ta phải đối xử tốt với cô như vậy? Cũng bởi vì cô là “Em dâu” của anh ta?
Vẻ mặt của Lê Hiểu Mạn có biểu tình vô cùng phong phú, lúc thì lúng túng, lúc thì quấn quít, lúc thì kinh ngạc, lúc thì nghi hoặc...