Hạ Lâm thấy trong phòng làm việc chỉ còn cô ta và Long Tư Hạo, cô ta đi tới trước bàn làm việc Long Tư Hạo, đột nhiên quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa: “Long tổng, tôi bị ba tôi đuổi ra ngoài, anh có thể giúp tôi hay không…”
Không đợi cô ta nói xong, ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng: “Tôi dựa vào cái gì phải giúp cô?”
Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm làm người ta nghĩ không ra, Hạ Lâm sợ run, ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn anh: “Long tổng, chúng ta đứng cùng một chí tuyến, anh không giúp tôi thì ai giúp tôi?”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, câu môi: “Tôi đứng cùng một chí tuyến với cô khi nào, sao tôi không nhớ?”
Hạ Lâm lại ngẩn ra, hai mắt không dám tin nhìn Long Tư Hạo lãnh mị: “Long tổng, là anh nói muốn giúp tôi lấy Hoắc Vân Hy, là anh dạy tôi làm sao thay đổi, Hoắc Vân Hy sẽ thích, tôi bị thương, nhảy lầu trên sân thượng, những chuyện này đều là anh dạy tôi làm, cái này chưa tính là đứng cùng chí tuyến sao? Nếu anh có thể giúp tôi lấy được Hoắc Vân Hy vô điều kiện, tại sao không thể giúp tôi trở lại Hạ gia? Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, thật, Long tổng, anh tin tôi, tôi nguyện ý làm tất cả vì anh, cái gì cũng có thể làm, tôi có thể giúp anh lau bàn làm việc…”
Hạ Lâm càng nói càng phấn chấn, đứng lên lấy cái khăn trong túi xách ra dùng sức lau bàn gỗ dài hai thước trước mặt Long Tư Hạo.
Vẻ mặt cô ta có chút khác thường, vừa dùng sức lau bàn làm việc vừa nhìn Long Tư Hạo cười: “Long tổng, anh nhìn tôi, tôi lau rất sạch sẽ, tôi còn có thể giúp anh sắp xếp văn kiện, tôi từng làm thư ký của Hoắc Vân Hy, tôi biết làm.”
Sau đó cô ta luống cuống tay chân sắp xếp văn kiện vốn đã rất chỉnh tề trên bàn làm việc Long Tư Hạo.
Cô ta vừa động thủ, lại bừa bộn hơn.
Lúc này, khăn quàng trên đầu cô ta lỏng ra, cô ta kinh hoảng dừng lại, lập tức kéo khăn quàng quấn quanh mặt.
Cô ta quấn chặt chẽ, giống như sợ bị người khác nhìn chỗ nào của cô ta.
Nếu liên kết hành động này của cô ta với đoạn video bất nhã bị đưa ra ánh sáng trong hôn lễ của cô ta và Hoắc Vân Hy, liền rõ.
Trong video bất nhã đó, cô ta và Lôi Dương đều không mảnh vải che thân, bị tất cả tân khách thấy hết, bây giờ cô ta không còn mặt mũi gặp người, quấn chặt từ đầu tới chân, rất sợ bị người khác thấy chỗ nào.
Long Tư Hạo ngồi ngay ngắn trên ghế bằng da thật, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hạ Lâm tinh thần đã hơi thất thường, môi mỏng ưu mỹ nhếch lên độ cong quyến rũ, thanh âm lạnh như băng: “Cô thật sự cho là tôi giúp cô?”
Hạ Lâm đang sửa khăn quàng mình nghe lời anh nói, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh, không lên tiếng.
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt hung ác lạnh lẽo nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên độ cong máu lạnh: “Từ lúc bắt đầu tôi đã tính kế cô, biết tại sao tôi phải giúp cô gả cho Hoắc Vân Hy không? Bởi vì tôi muốn đưa cô lúc hạnh phúc nhất vào vực sâu vạn trượng, cho cô nếm thử mùi vị từ thiên đường ngã xuống địa ngục.”
Hạ Lâm nghe vậy, trợn to mắt, sững sờ hồi lâu, mới điên cuồng giận dữ hỏi: “Tại sao? Tại sao anh phải đối với tôi như vậy? Tại sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo hung ác kinh người nhìn cô ta, cũng không giấu diếm cô ta, câu môi: “Cô cảm thấy thế nào? Tôi muốn cô mất đi tất cả, đau đến không muốn sống, thân bại danh liệt, đây chính là cô phải trả giá vì tổn thương Hiểu Hiểu…”
Nói tới đây, anh lạnh lùng đứng lên, khí thế bức người ép tới cô ta, bàn tay đột nhiên bóp cổ cô, ánh mắt kinh người nhìn cô ta chằm chằm: “Ác mộng của cô vừa mới bắt đầu, tôi sẽ khiến cô cả đời này không được yên bình, cho đến chết mới ngưng.”
Dứt lời, anh thả lỏng tay, Hạ Lâm giống như bị rút đi hồn phách, tan vỡ ngã ngồi dưới đất, sắc mặt ảm đạm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Long Tư Hạo lạnh lùng vô tình khiến cô ta cảm thấy sợ hãi trước giờ chưa từng có, hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân cô ta xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cả người cô ta run lẩy bẩy, đáy mắt hoảng sợ nhìn Long Tư Hạo, đôi môi tái nhợt run rẩy: “Anh… Anh… Tôi… Tôi biết, là anh… Là anh hãm hại tôi, video trong hôn lễ của tôi và Hoắc Vân Hy là anh giở trò quỷ, là anh phá hủy tôi, là anh… Là anh…”
Hạ Lâm bắt đầu mất khống chế, hét lớn lên, đôi mắt đỏ như thịt sống, bộ dáng hận không thể ăn sống nuốt tươi Long Tư Hạo.
Đột nhiên, cô ta bò dậy, tựa như điên xông về phía Long Tư Hạo: “Là anh… Là anh phá hủy tôi, tất cả đều là anh tính kế, là anh hãm hại tôi, anh phá hủy tôi, tôi muốn giết anh… Tôi muốn giết anh... A… Tôi muốn giết anh…”
Long Tư Hạo thấy cô ta xông tới, thân hình nhanh chóng né.
Hạ Lâm thấy thế, chưa từ bỏ ý định, xông tới lần nữa, trong miệng hét lớn “Tôi muốn giết anh”, nhưng cô ta căn bản không đến gần Long Tư Hạo được, chớ nói chi động thủ với Long Tư Hạo.
Thấy căn bản không thể đụng tới Long Tư Hạo, cô ta bắt đầu điên cuồng đập đồ.