Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 515: Đẹp trai, cả người lẫn thần đều phẫn nộ (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô chờ trái chờ phải, chờ đến khi trời tối cũng không thấy Long Tư Hạo trở lại, đến lúc cô gọi điện thoại qua, thì lại cũng giống như hôm qua là thư ký của Long Tư Hạo bắt máy, cũng nói cho cô, Long Tư Hạo đang tự mình gặp một khách hàng quan trọng.

Liên tục hai ngày Long Tư Hạo đều không trở về biệt thự, mà mỗi lần Lê Hiểu Mạn gọi tới thì đều không phải là anh nhận điện thoại.

Đến ngày thứ ba, cô bắt đầu cố ý tuyệt thực, nói là nếu Long Tư Hạo không trở lại, cô sẽ không ăn cơm, lúc nào anh trở lại, lúc đó cô mới bắt đầu ăn cơm.

Thật ra thì, vì suy nghĩ cho bảo bảo ở trong bụng, cô đã len lén ăn rồi, cô chỉ dùng hành động tuyệt thực để ép Long Tư Hạo trở lại mà thôi.

Lúc này, cô đang ngồi ở trên giường tròn lớn trong phòng ngủ của cô và Long Tư Hạo, có sáu nữ giúp việc đứng ở trước mặt cô.

Sáu người này, mỗi người bưng một món ăn.

Trừ các cô, còn có Chú Thành quản gia của biệt thự.

Bảy người đang khuyên cô dùng cơm, nhưng cô không quan tâm bọn họ nói thế nào, cô không ăn.

Quản gia Chú Thành ngưng trọng nhìn cô: “Thiếu phu nhân, tôi đã gọi điện thoại cho trợ lý Lạc, thiếu gia hẳn sẽ trở về ngay thôi, cô ăn trước đi, cô còn đang mang thai, không ăn cơm sao được?”

Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, cô rũ mi mắt xuống: “Chú Thành, chú không cần phải nói gì hết, không thấy Tư Hạo thì cháu sẽ không ăn gì cả.”

Sáu nữ giúp việc nghe thấy cô nói như vậy, 6 người trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt khác nhau.

Trong đó có một nữ giúp việc tên là Lý Tuyết, là bạn rất thân với Trần Lan đã nghĩ trăm phương ngàn kế muốn câu dẫn Long Tư Hạo lúc trước.

Cô ta thấy làm thế nào Lê Hiểu Mạn cũng không chịu dùng cơm, cô ta nhát gan cúi đầu, run run rẩy rẩy khuyên nhủ: “Thiếu... Thiếu phu nhân, nếu... nếu cô không ăn gì, thiếu... thiếu gia sẽ đuổi chúng tôi, tôi... Chúng tôi vất vả lắm mới có thể vào đây, Thiếu phu nhân, xin cô thông cảm cho chúng tôi.”

Một nữ giúp việc khác cũng cúi đầu, khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, cô ăn chút gì đi! Nếu cô không ăn, thiếu gia sẽ nổi giận.”

“Thiếu phu nhân... Cô ăn chút gì đi!”

“Thiếu phu nhân...”

...

Sáu nữ giúp việc lại mồm năm miệng bảy khuyên nhủ cô.

Thấy sáu nữ giúp việc kia lại bắt đầu thay nhau khuyên nhủ mình, Lê Hiểu Mạn vẫn không ăn, cô chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ.

Nữ nữ giúp việc tên là Lý Tuyết bưng một bát canh gà ác an thai bổ máu nóng hổi đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, cô ta run run rẩy rẩy nói: “Thiếu phu nhân, đây là canh gà ác mà phòng bếp hầm, cô uống canh đi.”

“Tôi không uống, lấy đi.”

Bởi vì Lê Hiểu Mạn vẫn nhìn về phía cửa phòng ngủ, vì vậy không chú ý tới Lý Tuyết bưng canh gà ác an thai bổ máu đưa tới bên cạnh cô, cô vừa nói vừa quơ cánh tay mảnh khảnh theo bản năng.

“A...”

Bởi vì cô vung tay lên, nên bát canh gà ác an thai bổ máu mà Lý Tuyết đang bưng trong tay bị đánh đổ, bát canh canh gà ác an thai bổ máu nóng hổi đổ trúng vào trên hai tay và hai chân của cô ta.

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Tuyết, Lê Hiểu Mạn lập tức thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía Lý Tuyết.

Lúc này, Lý Tuyết đang nhíu chặt mày lại, biểu tình thống khổ, bát canh gà ác an thai bổ máu bị đánh đổ hất trúng tay chân của cô ta, bởi vì canh gà ác còn rất nóng, vì vậy, hai tay cô ta đã bị nóng đỏ.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn đứng lên, cô áy náy nhìn cô ta nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, để tôi xem tay cô nào.”

Sau đó, cô muốn nhìn tay của Lý Tuyết, Lý Tuyết thấy vậy, cô ta liên tục lui về phía sau, tràn đầy áy náy nói: “Thiếu phu nhân, không... Không liên quan đến cô, là do tôi hậu đậu.”

Lê Hiểu Mạn áy náy nhìn cô ta, rồi cô lại nhìn về phía quản gia: “Chú Thành, phiền chú đưa cô ấy đi khám bác sỹ.”

Lý Tuyết nghe thấy vậy, cô ta ngượng ngùng nhìn Lê Hiểu Mạn rồi nói liên tục: “Thiếu phu nhân, không cần, không cần đi khám bác sỹ đâu, tôi thật sự không sao, tôi tự bôi thuốc là được rồi.”

Lê Hiểu Mạn thấy cô ta nhíu chặt mày lại, cô lại liếc nhìn đôi tay đã nóng đỏ của cô ta, cô cau mày nói: “Chú Thành, phiền chú.”

Quản gia nhìn về phía Lý Tuyết, rồi ông khẽ gật đầu với Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện ngay lập tức.”

Chú Thành vừa mới đưa Lý Tuyết rời khỏi phòng ngủ, thì Long Tư Hạo nghe nói cô tuyệt thực đang rảo bước đi vào.

Thấy Long Tư Hạo, hốc mắt của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, cô đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ mà hai ngày qua lúc nào cô cũng nghĩ đến nỗi sắp phát điên lên.

Năm nữ giúp việc đứng ở trong phòng ngủ thấy Long Tư Hạo trở lại thì cung kính cúi đầu chào anh rồi tự giác ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi Long Tư Hạo rảo bước đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, anh chăm chú nhìn cô.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào anh trong giây lát, anh đột nhiên nghiêng người, đưa tay ra nâng cằm cô lên, dịu dàng nhìn cô, cong môi cười nói: “Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy? Có phải cảm thấy anh đẹp trai hơn so với mấy ngày trước hay không?”

Gương mặt quen thuộc, ánh mắt dịu dàng, giọng nói dịu dàng, nụ cười dịu dàng, khiến Lê Hiểu Mạn không kềm chế được nước mắt mà lập tức dâng trào nước mắt.

“Là rất tuấn tú, đẹp trai đến nỗi cả người lẫn thần đều phẫn nộ, đẹp trai đến nỗi trời đất đều thất sắc.”

Dứt lời, cô liền nhào vào trong ngực Long Tư Hạo, cô vòng hai tay qua ôm chặt lấy anh: “Tư Hạo, em sai rồi, em không nên không đợi anh trở lại, không nên không nói với anh một tiếng đã đi đến nghĩa trang An Thái, không nên để Hoắc Vân Hy đi cùng em đến nhà cậu, không nên đứng cạnh anh ta, không nên nói chuyện với anh ta, không nên để anh xuất hiện ở cạnh em trong vòng ba bước, anh đừng giận em nữa được không? Đừng không trở lại nữa.”

!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.