Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 516: Một ngày, bồi thường mười lần (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn đang không ngừng nói xin lỗi ở trong ngực mình, đôi mắt anh thoáng áy náy, đau lòng ôm chặt lấy cô.

Thật ra thì, hôm đó anh cũng không thật sự giận cô, anh chỉ mượn sự kiện đó để rời đi, chỉ có như vậy mới không khiến cô hoài nghi.

Hai ngày nay, anh đều đi làm kiểm tra, nên không phải là cố ý không trở lại.

Bây giờ anh không dám ở cùng cô quá lâu, anh sợ cô sẽ nhận ra được sự khác thường trong thân thể của anh, anh không muốn cô lo lắng.

Ngày hôm đó, cô tự mình xuống bếp làm cho anh một bàn thức ăn, chờ anh trở lại suốt một đêm, những điều này Chú Thành đều nói cho anh biết, anh đều biết.

Giờ phút này anh cảm thấy rất có lỗi với cô, cô cũng không sai, cô không cần nói xin lỗi với anh, người chân chính cần phải nói xin lỗi chính là anh.

Anh khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đau lòng áy náy ngưng mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em không sai, em không cần phải nói xin lỗi với anh, người nên nói xin lỗi là anh, thật xin lỗi, mấy ngày nay anh đã thờ ơ với em.”

Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc nhìn anh: “Tư Hạo, anh nói xin lỗi em, anh không muốn lời giải thích hoàn mỹ nhất sao?”

Long Tư Hạo ôm cô thật chặc nói: “Hiểu Hiểu, anh không muốn gì cả, anh chỉ cần em thôi.”

Nghĩ đến chuyện cô tuyệt thực, anh lại buông lỏng cô ta, nặng nề nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sau này không cho phép tuyệt thực nữa, em đói bụng thì không quan trọng, nhưng đừng làm tiểu bảo bối của chúng ta đói bụng.”

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh: “Thiên vị.”

Thấy cô nhíu mày, ánh mắt của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười nhìn cô: “Làm sao? Ghen à, chê anh quan tâm nhỏ không quan tâm lớn?”

“Em nào dễ giận như vậy?” Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn về phía anh, nhu mì nói: “Tư Hạo, hai ngày qua anh đã làm gì vậy? Vì sao mà không trở lại? Anh thật sự giận em?”

Long Tư Hạo khẽ gật đầu với cô, môi mỏng khẽ phát ra một âm: “Ừ.”

Lê Hiểu Mạn híp mắt lại nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết hai chữ không tin: “Tư Hạo, em muốn nghe nói thật.”

“Được!” Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô rồi khẽ đáp lại, sau khi kéo cô ngồi xuống giường, anh khẽ cong môi dưới: “Anh cố ý.”

“Anh...” Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, sao người đàn ông ‘xấu’ này lại xấu như vậy chứ?

Sau đó, cô lại nhào vào trong ngực anh, hai tay mảnh khảnh ôm chặc lấy anh: “Tư Hạo, vậy anh sẽ không cố ý không trở lại nữa chứ?”

Long Tư Hạo hơi cau mày lại, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, nếu như có thể, anh chỉ muốn cả đời này đều sẽ không tách khỏi cô, hận không thể thời thời khắc khắc đều chung một chỗ với cô.

Không nghe thấy tiếng anh trả lời, Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của anh, cô khẽ nhíu mày lại: “Tư Hạo, sao vậy?”

“Hiểu Hiểu, nếu như bởi vì một số chuyện mà anh không thể ở bên cạnh em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình chứ?”

Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, rất sợ sẽ bỏ qua biểu tình nào đó trên khuôn mặt của cô.

“Anh lại phải rời khỏi sao?” đôi mắt của Lê Hiểu Mạn thoáng vẻ mất mát và không nỡ, cô tựa đầu vào trong ngực anh: “Tư Hạo, nếu như anh thật sự có chuyện không thể trở lại, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, chờ anh trở lại.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Long Tư Hạo vừa lộ vẻ xúc động vui vẻ an lòng nhưng trái tim lại cũng vô cùng đau đớn, đôi mắt anh nhuốm đầy không nỡ và đau đớn.

Anh dò xét hỏi: “Hiểu Hiểu, nếu như có một ngày anh cũng không về được nữa, em sẽ như thế nào?”

Lời của anh đã hù dọa Lê Hiểu Mạn, cô cả kinh trong lòng, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cô lập tức ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, kinh ngạc nhìn anh: “Tư Hạo, anh sao vậy? Tại sao anh phải hỏi như vậy? Sao anh biết là mình không về được nữa? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Thấy vẻ mặt của Lê Hiểu Mạn tràn đầy lo âu, Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn lên trên môi cô, anh cưng chiều nhìn cô: “Nha đầu ngốc, không phát sinh bất kỳ chuyện cả, đừng lo lắng quá, anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, trên đời này không có bữa tiệc nào không tan, ai rồi cũng sẽ chết.”

Anh nói vân đạm phong khinh, Lê Hiểu Mạn lại nghe đến kinh hồn bạt vía.

Cô không cho phép anh nói đến chữ chết, cô đã mất mẹ, cô sợ lại có người thân rời khỏi cô.

Đặc biệt là Long Tư Hạo, nếu như anh rời khỏi cô, cô nhất định sẽ không sống tiếp nữa.

Không có anh, thì cô sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa nào nữa.

Cô nghi ngờ mà lại vô cùng lo lắng nhìn anh: “Tư Hạo, rốt cuộc thì anh sao vậy? Tại sao lại đột nhiên nói những lời này? Anh đừng lừa gạt em nữa, được không? Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Long Tư Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt lo lắng của cô, anh cưng chiều nhìn cô, cong môi cười: “Nha đầu ngốc, không phải đã bảo em đừng lo lắng rồi sao? Em nhìn em xem, không có chuyện gì mà còn lo lắng như vậy, nếu ngày nào đó anh thật sự có chuyện gì, thì có phải là em sẽ không sống được hay không?”

Lê Hiểu Mạn không chút do dự, kiên định nói: “Đúng vậy!”

Sau đó, cô đưa tay lên cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo, cô thâm tình nhìn anh: “Tư Hạo, em sẽ không rời bỏ anh, cũng sẽ không để anh rời bỏ em, đời này kiếp này em đều sẽ bên anh sống chết không rời, anh sống thì em sống, anh chết thì em chết, em sẽ không sống một mình ở trên cõi đời này đâu.”

Lần này cô dùng sống chết để nói ra tâm tình của mình khiến Long Tư Hạo vô cùng xúc động, nhưng đồng thời cũng lại vô cùng lo lắng, anh rất sợ lỡ như anh xảy ra chuyện gì, thì cô sẽ làm ra hành động ngu xuẩn....

Cô còn trẻ như vậy, sao anh nỡ lòng nhìn cô?

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo xúc động nhìn cô, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, lưỡi dài tiến quân thần tốc thẳng vào, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, dây dưa.

Giống như là muốn đặt trọn tất cả nhớ nhung và đau lòng mấy ngày nay vào trong nụ hôn này, anh hôn vội vàng đi sâu vào.

Lê Hiểu Mạn bị anh hôn hơi không thở nổi, nhưng cô không hy vọng anh dừng lại, cô hy vọng anh hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn.

Cô nhiệt tình đáp lại anh, muốn cho anh thực sự cảm nhận được tình yêu cô dành cho anh đã cắm sâu vào tận xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.