Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 517: Một ngày, bồi thường mười lần (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong phòng ngủ an tĩnh, chỉ có tiếng hai người hôn nhau cuồng nhiệt, nhiệt độ dần lên cao, hơi thở mập mờ dần lan tràn trong không khí.

Long Tư Hạo ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm ở trên giường tròn lớn, anh cúi người, nụ hôn nóng bỏng dọc theo cần cổ thon dài của cô rồi một đường đi thẳng xuống.

Mỗi một nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, thân thể của Lê Hiểu Mạn lại sẽ như bị kích thích mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, đôi mắt trong suốt dần bị lớp sương mù động tình bao phủ.

“Tư Hạo...” giọng nói của cô dần khàn khàn, hết sức mê người.

Ánh mắt nóng bỏng của Long Tư Hạo rơi vào trên khuôn mặt kiều mỵ động lòng người, trái tim rung động, không ngừng động tình.

Thời khắc này, anh rất muốn cô, nhưng Hiểu Hiểu của anh đang là phụ nữ có thai, vì vậy anh phải cật lực đè ép ngọn lửa tình trong lòng xuống.

Anh hôn lên đôi môi của cô, rồi ngồi dậy.

Lê Hiểu Mạn thấy anh đột nhiên đứng dậy, cô hơi cau mày, vô cùng đau lòng anh, cô biết anh sợ làm tổn thương tới cô và con của bọn họ.

Thế nhưng anh là đàn ông bình thường, vẫn luôn chịu đựng như vậy thì sẽ rất khổ cực phải không?

Cô cũng ngồi dậy, đau lòng nhìn anh nói: “Tư Hạo, anh...”

Không biết nên nói như thế nào, Lê Hiểu Mạn ngượng ngùng cúi đầu, cô đỏ mặt nói: “Chờ sinh con xong, em sẽ bồi thường cho anh thật tốt.”

Thấy cô đỏ mặt, đôi mắt của Long Tư Hạo chếch choáng ý cười, anh duỗi tay ra, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn lên trán của cô: “Được, anh sẽ chờ Hiểu Hiểu bồi thường...”

Nói đến đây, anh lại kề sát môi mỏng tới bên tai của cô, trầm khàn nói: “Tốt nhất là một ngày bồi thường mười lần.”

Lê Hiểu Mạn đỏ mặt liếc nhìn anh: “Mười lần? Tư Hạo, anh muốn tự tử hả?”

“HA a...” Long Tư Hạo cong môi cười, ôm chặt cô vào lòng: “Yên tâm, anh chỉ biết là càng đánh càng hăng.”

Tựa như đã rất lâu rồi không nghe thấy anh nói những lời “Xấu xa “ này, hốc mắt của Lê Hiểu Mạn dần ửng đỏ, đôi mắt trong suốt trong suốt của cô tràn đầy ý cười, cô dịu dàng nhìn anh: “Tư Hạo, hôm nay đừng đi đâu cả, ở cùng em, được không?”

Cô rất ít chủ động mở miệng bảo anh ở lại bồi cô, nhưng hôm nay cô thật sự rất muốn rất muốn anh có thể ở lại.

Không có anh ở bên cạnh, với cô, một giây trôi qua dài như một năm.

Thì ra cô cũng sẽ dính người.

Long Tư Hạo thấy cô hiếm khi bảo anh ở lại cùng cô, anh cưng chiều nhìn cô, nói: “Được! Hôm nay anh sẽ không đi đâu cả, phụng bồi em.”

Thấy anh đáp ứng, hốc mắt của Lê Hiểu Mạn nóng lên, đôi mắt dần ươn ướt, cô xúc động tựa vào trong ngực anh: “Cám ơn anh, Tư Hạo.”

Cả ngày hôm nay, Long Tư Hạo không nuốt lời, đều không đi đâu cả, một mực phụng bồi cô, mỗi khi anh không nhịn được muốn ho khan, anh đều cực lực ép xuống, cũng may là hôm nay thân thể của anh không xuất hiện trạng thái nôn ra máu hay là choáng váng.

Buổi tối, Long Tư Hạo cũng không rời đi, sau khi bồi cô dùng hết bữa tối, anh lại bồi cô đi dạo cho tiêu cơm.

Phụ nữ có thai không thích hợp thức khuya, vì vậy Long Tư Hạo đã bảo cô đi nghỉ từ sớm, cũng bồi ở bên cạnh cô.

Hôm sau!

Ánh mặt trời đầu đông xuyên qua cửa sổ sát đất, lười biếng chiếu vào căn phòng, tăng thêm một phần ấm áp cho phòng ngủ sang trọng.

Trên giường tròn lớn, hai người ngủ hết sức an ổn, ấm áp dễ chịu.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, đánh thức hai người vốn đang ngủ an ổn.

Lê Hiểu Mạn tỉnh lại thấy Long Tư Hạo vẫn còn ở bên cạnh cô, ánh mắt của cô tràn đầy ý cười.

“Hiểu Hiểu, chào buổi sáng.” Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, anh hôn lên môi cô, một tay nắm ở eo nhỏ của cô, một tay khác cầm lấy điện thoại di động đang đặt ở đầu giường.

Thấy là Lạc Thụy gọi tới, sau khi kết nối cuộc gọi, anh chỉ nói “Hôm nay tôi không đến công ty, trời sập xuống cũng đừng điện thoại cho tôi!” rồi cúp máy.

Sau khi đặt điện thoại di động xuống, anh nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ của người phụ nữ trong ngực mình, bởi vì vừa mới tỉnh lại, nên giọng nói trầm thấp êm tai của anh mang theo chút lười biếng và khàn khàn: “Hiểu Hiểu, hôm nay anh cũng không đi đâu cả, cao hứng không?”

Lê Hiểu Mạn mỉm cười gật đầu với anh, cô thâm tình nhìn anh: “Dĩ nhiên là cao hứng.”

Dứt lời, cô rướn cổ lên, hôn lên môi anh.

Lúc cô đang muốn dời môi đi, môi mỏng của Long Tư Hạo đã ép thật chặt lên môi cô, khiến nụ hôn này sâu hơn.

Long Tư Hạo vừa hôn cô, vừa đưa tay ra chu du trên người cô.

Bởi vì mang thai, nên thân thể của cô đã đẫy đà hơn so với lúc trước, đặc biệt là bộ ngực, nếu so với trước khi mang thai thì đã lớn hơn một size, khiến bàn tay nóng bỏng của anh hơi không nắm được hết.

!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.