Lê Hiểu Mạn mơ mơ màng màng ngủ cả ngày, còn nóng sốt, một mực nói mê sảng, Long Tư Hạo vốn có thể sẽ không về nghe quản gia nói Lê Hiểu Mạn bị bệnh, anh ở bệnh viện làm kiểm tra xong không đợi kết quả, lập tức chạy về.
Lúc anh về tới trời đã tối, anh ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn.
Thấy cô nhíu chặt mày, khóe mắt ướt át, biểu tình bi thương, ở trong mộng một lần lại một lần vừa nói xin lỗi vừa kêu mẹ, lòng anh quặn đau.
Anh biết cái chết của mẹ cô Lê Tố Phương mang lại cho cô đả kích rất lớn, anh vẫn luôn điều tra cái chết của Lê Tố Phương, nhưng không có kết quả.
Giống như có người ở trong bóng tới quấy rối, tận lực không để cho anh điều tra ra rốt cuộc là ai giết Lê Tố Phương.
“Hiểu Hiểu…” Anh nhìn Lê Hiểu Mạn ngủ vô cùng không yên ổn, mắt đầy đau lòng.
Đưa tay ra, anh đang muốn lấy miếng hạ sốt dán trên trán cô, đột nhiên cổ họng ngứa ngáy, anh vội vàng rút tay về, quay người, dùng quả đấm đè môi, khẽ ho hai tiếng.
Lê Hiểu Mạn vì mang thai, bị cảm nóng sốt không thể tùy ý dùng thuốc, nên buổi chiều quản gia gọi bác sĩ tới kiểm tra, dán miếng hạ sốt lên cho cô.
Nhưng miếng dán hạ sốt không hiểu quả lắm, đến tối vẫn không hạ sốt.
Sờ miếng hạ sốt vốn lạnh cũng vì trán cô quá nóng mà nóng theo, anh nhíu mày, thay miếng hạ sốt, lại dùng giặt khăn bằng nước ấm lau cho cô.
Kéo dài hơn một giờ, cô mới hạ sốt, nhiệt độ cơ thể mới từ từ hạ xuống.
Mặc dù hạ sốt, nhưng cô vẫn ngủ không yên, có lúc còn thương tâm khóc lên.
Long Tư Hạo nắm chặt tay cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô, không rời đi một chớp mắt.
Đến sau nửa đêm, anh bắt đầu ho khan nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ ho ra tiếng, không khỏi ồn ào đến Lê Hiểu Mạn, anh thay miếng hạ sốt cho cô, liền đứng dậy đi qua thư phòng gần phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, anh mới trở lại phòng ngủ, ngồi bên người Lê Hiểu Mạn, nắm chặt tay cô, ngưng mắt nhìn cô.
Mặc dù ngủ một ngày một đêm, nhưng cô vẫn sốt, lại nói mớ khóc thút thít, khi tỉnh lại cô liền cảm thấy hơi mệt, toàn thân vô lực.
Long Tư Hạo thấy cô tỉnh lại, trong mắt thoáng qua tia mừng rỡ, thấp giọng kêu: “Hiểu Hiểu…”
Mở mắt ra liền nhìn thấy Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, cũng rất vui.
“Tư… Tư Hạo…”
Cô ngồi dậy, Long Tư Hạo lập tức đưa tay đỡ cô, nhét gối vào sau lưng cô để cô dựa vào.
Anh nắm chặt hai tay cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em muốn anh lo lắng đến chết sao?”
Thấy anh lo lắng, Lê Hiểu Mạn áy náy: “Tư Hạo, thật xin lỗi, em sẽ không làm anh lo lắng nữa.”
Lê Hiểu Mạn khẽ lắc đầu, cười nhìn anh: “Nhìn thấy anh chỗ nào cũng rất thoải mái.”
“Hiểu Hiểu…” Long Tư Hạo xúc động nhìn cô, nhưng trong lòng quặn đau, vì anh không thể ở bên cô mỗi ngày như trước kia.
“Muốn ăn cái gì? Anh đi làm cho em.”
“Em vẫn chưa đói, em muốn dậy.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh nói xong, chuẩn bị xuống giường.
Long Tư Hạo không ngăn cản cô, đưa tay đỡ cô xuống giường.
Anh vốn muốn vào phòng tắm cùng cô, nhưng anh cảm thấy khó chịu, không đi vào.
Anh đứng chờ cô bên ngoài, ánh mắt nổi lên đau lòng và áy náy, anh rất muốn đi vào giúp cô, nhưng anh lại sợ đột nhiên ngã xuống trước mặt cô.
Anh muốn cho cô hạnh phúc và vui vẻ, anh không muốn mang đến lo lắng cho cô.
Điện thoại anh đột nhiên vang lên, kéo suy nghĩ anh trở lại.
Thấy là Lạc Thụy gọi tới, anh mới nhận.
“Tổng giám đốc…” Thanh âm Lạc Thụy nặng nề hiếm có, anh ta kêu một tiếng “Tổng giám đốc”, liền dừng lại không nói lời nào.
Nghe ra giọng anh ta không đúng, giống như có chuyện rất quan trọng xảy ra, Long Tư Hạo nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Thế nào?”
“Có kết quả kiểm tra rồi, Tổng giám đốc, anh phải chuẩn bị tâm tư cho tốt.” Giọng Lạc Thụy vẫn nặng nề như cũ, hơn nữa nói thận trọng.
Nghe có kết quả kiểm tra, trong lòng Long Tư Hạo giống như đột nhiên bị một tảng đá lớn đè lên, anh không thở nổi.
Anh sợ nghe kết quả.
Anh quan tâm không phải sống chết của anh, chẳng qua là sợ anh không thể ở bên Lê Hiểu Mạn cả đời.
Bàn tay anh cầm điện thoại căng thẳng, vẻ mặt thâm thúy, làm người ta nghĩ không ra, ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng, bình tĩnh hỏi: “Kết quả là gì?”
“Ừm…” Lạc Thụy trong điện thoại hết sức do dự, ấp a ấp úng nói: “Ừm… Thời kỳ cuối, Tổng giám đốc, anh cần phải nhanh chóng tiếp nhận chữa trị, nếu không…”
Long Tư Hạo không đợi anh ta nói xong, trầm giọng hỏi: “Cái gì thời kỳ cuối?”
“Ung thư thời kỳ cuối.”
Năm chữ ngắn gọn giống như tuyên án tử hình Long Tư Hạo, nghe được năm chữ này, ánh mắt anh khựng lại, thâm thúy trên khuôn mặt tuấn mỹ bị nồng đậm phức tạp và bi ai thay thế, điện thoại trong tay nhất thời tuột xuống.
“Ba” một tiếng, lòng anh tựa như cũng vỡ vụn theo.