Đứa bé trong lòng nhắm chặt mắt, làn da tím tái, mặt nhăn nhó, tóc ướt sũng dán sát vào da đầu, đầu và mặt đều rất nhỏ, còn không to bằng một nửa bàn tay anh.
Con vừa sinh ra, vẫn chưa nảy nở nên chưa thấy giống ai, nhưng nhìn khuôn mặt có thể thấy, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nữ, chỉ tiếc nó không có cơ hội lớn lên nữa.
Nhìn đứa trẻ không có sự sống trong lòng, con mắt hẹp dài của Long Tư Hạo ngập tràn sự đau khổ, nước mắt rơi xuống gò má tuấn mĩ của anh.
Lòng… đau như bị dao cắt.
Anh run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đã lạnh lẽo, nghẹn ngào hỏi: “Nghiên Nghiên... Con mở mắt ra nhìn ba đi... Nghiên Nghiên... Con nhìn ba...”
Long Tư Hạo ôm chặt đứa trẻ không còn sự sống, khuôn mặt tuấn mỹ đầy nước mắt.
Anh vẫn ngóng trông đứa nhỏ này ra đời, từ lúc biết Lê Hiểu Mạn mang thai, anh đã vô cùng chờ mong, vì đây là đứa con đầu tiên của anh và Hiểu Mạn.
Trông chờ lâu như thế, cứ tưởng rằng đã được làm ba, tưởng rằng đã có người thừa hưởng dòng máu chung của anh và Hiểu Mạn.
Nhưng, tại sao ông trời lại muốn đoạt đi sinh mệnh của con gái anh? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo ôm đứa trẻ vô cùng đau lòng thì nhíu mày, hai tròng mắt cũng đã ươn ướt: “Tổng giám đốc, anh... Anh hãy nén bi thương.”
Lăng Hàn Dạ cũng đi lên phía trước, sắc mặt ngưng trọng nhìn Long Tư Hạo, an ủi: “Tư Hạo, đừng quá đau lòng, anh và Lê tiểu thư vẫn còn trẻ, vẫn còn có thể sinh nữa...”
Lăng Dinah thấy Long Tư Hạo đau lòng, thương tâm không thôi, cô ta nhíu mày đi lên, cũng an ủi: “Anh Tư Hạo, anh em nói rất đúng, anh còn trẻ, vẫn có thể sinh thêm...”
Cô ta vốn định nói là chỉ cần anh đồng ý, cô ta có thể sinh cho anh mười tám đứa, nhưng thấy anh đang đau lòng vì mất đi đứa con gái nên thôi.
Nếu giờ cô ta nói vậy, thì cũng qua không để ý đến tâm trạng của anh rồi.
Hoắc Nghiệp Hoằng, Hoắc Vân Hy, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác cũng là lần đầu tiên thấy Long Tư Hạo đau khổ thương tâm như vậy.
Thấy anh ôm chặt đứa bé, nước mắt giàn dụa, cực kì đau lòng, mấy người cũng nhíu mày, không ai lên tiếng.
Lê Chấn Hoa đỏ mắt, đau lòng khóc: “Lê gia chúng ta đã tạo nghiệt gì? Một người tiếp một người...”
Hai tròng mắt Lê Văn Bác cũng đã ươn ướt, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, an ủi Lê Chấn Hoa.
Hoắc Nghiệp Hoằng chống gậy đi tới trước mặt Long Tư Hạo, sắc mặt trầm trọng nhìn đứa trẻ đã chết, đưa tay vỗ vai anh, thở dài: “Haiz! Tư Hạo, đừng đau lòng nữa.”
Hoắc Nghiệp Hoằng cũng rất đau lòng, vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy chắt nhưng cuối cùng nó lại chết.
“Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo đang đau lòng vì mất con gái không thèm để ý đến Hoắc Nghiệp Hoằng, anh đột nhiên ôm đứa trẻ đã mất lo lắng gọi, loạng choạng đi vào phòng cấp cứu.
“Tổng giám đốc...”
“Anh Tư Hạo...”
“Tư Hạo...”
Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Lăng Dinah, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác cũng theo vào.
Y tá đang truyền nước và vệ sinh cho Lê Hiểu Mạn, thấy có người xông vào thì đuổi họ ra, nhưng Long Tư Hạo như thế nào cũng không chịu đi, y tá cũng hết cách với anh, chỉ có thể để anh ở lại.
Anh nhìn thấy Lê Hiểu Mạn nhắm mắt, toàn thân máu, sắc mặt trắng bệch tiều tụy thì đau lòng không thôi, lo lắng không thôi.
Con gái của họ đã mất rồi, anh chỉ hi vọng cô được bình an mà thôi.
Bởi vì quá đau lòng, lại thêm bệnh nặng trong người, vừa xuống máy bay đã tới bệnh viện, anh đã phải cố gắng lắm mới không ngã xuống.
Lúc này rốt cuộc anh cũng hết sức, choáng váng ngã xuống phòng cấp cứu, trong lòng vẫn ôm chặt đứa con gái của anh và Lê Hiểu Mạn.
...
Hôm sau.
Lê Hiểu Mạn hôn mê một ngày một đêm lúc này mới tỉnh lại.
Cô mở hai mắt, nhìn trần nhà trắng xóa, giống như nhớ đến cái gì đột nhiên sờ bụng dưới, nơi đó bằng phẳng, không có gì.
Cô rốt cuộc cũng không cảm nhận được con mình máy thai nữa.
Lòng cô đau đớn như bị xé rách, nước mắt chảy xuống như mưa.
“Con... Con... Con của tôi đâu... Con của tôi đâu rồi...”
Cô đột nhiên khóc quát to lên, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Hoắc Vân Hy canh giữ ở cửa phòng bệnh thấy cô thức dậy thì lập tức đi vào, sắc mặt phức tạp nhìn cô.
“Mạn Mạn... Cuối cùng em cũng tỉnh.”
“Mạn Mạn...”
Lê Hiểu Mạn trừng lớn hai mắt, chờ mong nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu... Con của con? Tại sao con không thấy đâu nữa?”
Cô hết nhìn trái lại nhìn phải, nước mắt tuôn rơi, kích động hỏi: “Con của con? Con của con đâu? Con của con đâu rồi?”
Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Hoắc Vân Hy thấy cô kích động như vậy thì sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng và đau lòng cho cô.
Hai mắt Lê Chấn Hoa ướt át, đau lòng nhìn cô nói: “Mạn Mạn, con vừa mới tỉnh lại, cứ nghỉ ngơi trước đã, đừng hỏi gì.”
“Không...” Lê Hiểu Mạn khóc lắc đầu, con ngươi trong suốt đầy nước mắt nhìn chằm chằm Lê Chấn Hoa, khóc năn nỉ: “Cậu, con muốn nhìn con của con, cậu ôm nó qua đây cho con có được không? Cậu, con xin cậu, con muốn con của con...”
Lê Chấn Hoa cau chặt mày, sắc mặt nghiêm trọng: “Mạn Mạn, sao con không nghe lời cậu? Con mới sinh xong, cơ thể vẫn còn yếu, vẫn đang phải ở cữ, không được khóc, con nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng hỏi gì cả.”
Lê Hiểu Mạn thấy Lê Chấn Hoa không nói thì hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lê Văn Bác, khóc năn nỉ: “Anh Văn Bác, mọi người mau nói cho em biết đi, con của em đâu? Mọi người ôm nó qua đây giúp em được không?”