Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 536: Em muốn, gặp con gái của em (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ba bốn âm thanh vang lên, Lê Văn Bác, Lê Chấn Hoa và mấy người khác thấy thế, lập tức tiến lại nâng cô dậy.

Lúc ngất đi Lê Hiểu Mạn mơ một giấc mộng.

Trong mộng cô thấy Long Tư Hạo đối xử với cô rất ôn nhu nói những lời nói làm cho cô cảm động không thôi, mỗi một câu đều chân thật, làm nội tâm cô rung động.

“Hiểu Hiểu, anh muốn đối với em thật tốt, không phải vì em đáng thương, mà bởi vì——— anh yêu em”

“Nha đầu ngốc, tâm ý của anh đối với em không thay đối.”

“Hiểu Hiểu, em có thể dựa vào bờ vai anh, anh sẽ chống đỡ cả bầu trời cho em, mở cánh cửa lòng của em ra, cho anh được đi vào.”

“Hiểu Hiểu, kiếp này kiếp sau nữa anh muốn là người phụ nữ của anh, anh muốn dùng toàn bộ thế giới để đổi lấy một người phụ nữ, từ nay về sau, anh có thể ở cạnh em.”

“Hiểu Hiểu, mỗi một đứa con của chúng ta đều chảy một dòng máu của anh và em, là kết tinh của chúng ta, trên đời này là thứ duy nhất gắn kết chúng ta lại một chỗ.”

“Hiểu Hiểu, anh không rời bỏ em, vô luận sinh tử, anh và em không rời.”

“Hiểu Hiểu, em biết anh sợ nhất là cái gì không? Anh sợ nhất em không theo anh cả đời liền rời bỏ anh.”

“Nha đầu ngốc, đối với em tốt, đời này anh muốn một chuyện, anh muốn chuyện hạnh phúc nhất.”

“Em là sinh mệnh của anh, My sunshine girl, anh muốn cưới em, em gả cho anh, anh muốn chăm sóc em cả một đời, muốn em làm vợ anh cả một đời.”

“Hiểu Hiểu, tha thứ cho anh ích kỷ, anh tuyệt đối không thả em đi, càng không cho phép em không ở cạnh anhx anh ở đâu em ở đó, kiếp này, chúng ta sống chết không rời.”

“Hiểu Hiểu, anh không bức em, anh có thể chờ em, vô luận chờ bao lâu.”

“Hiểu Hiểu, em có biết anh nghĩ nhiều đến chuyện em trở thành vợ anh không? Nghĩ đến chuyện em kêu anh là ông xã không? Biết anh nghĩ đến chuyện muốn cùng em bách niên giai lão không?”

“Chỉ cần em là Lê Hiểu Mạn, mặc kệ em là người thế nào, tính cách như thế nào, anh đều yêu, cuộc đời này không thay đổi. “

“Hiểu Hiểu, thực xin lỗi! Anh không nghĩ sẽ tổn thương em, lại càng không muốn uy hiếp em, anh chỉ không muốn em rời đi.”

Hiểu Hiểu, vô luận lúc nào cũng phải tin tưởng anh, anh đối với em vẫn thủy chung như vậy”

...

Mỗi một câu nói chân tình của anh, đều ghi sâu vào đầu cô, anh làm cho cô dần dần rung động, làm cho cô cảm thấy trên thế giới này cô là một người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Cô từng nghĩ đến trên đời này Long Tư Hạo là người yêu cô nhất, quan tâm cô, sủng ái cô, để ý đến cô.

Cô nghĩ đến anh là thiên sứ may mắn của cô, nghĩ đến trên đời này chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho cô, nghĩ đến trên thế giới này anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.

Nhưng hóa ra cô đã sai lầm rồi, sai quá sai.

Trên đời này người tổn thương cô sâu sắc nhất chính là anh.

Trong mộng, mỗi một câu anh nói đều cảm động lòng người nhưng như là một lưỡi dao sắc bén hung hăn cứa vào lòng cô.

Khiến nội tâm cô đau nhói.

Làm cho cô lên thiên đường rồi lại ngã xuống địa ngục.

Anh rời đi, tâm giống như bị anh khoét đi, đau quá đau...

Về sau sinh mệnh cô không có anh, cô sẽ sống thành bộ dạng gì?

Bởi vì, cô không hề tin tưởng tình yêu.

Bởi vì, Long Tư Hạo đã cho cô vui vẻ hạnh phúc, không còn người nào có thể cho được.

Bởi vì, lòng cô đã chết, không còn người nào có thể khiến cô để lọt vào mắt.

Cô mê man suốt một ngày một đêm, ngày hôm sau liền xuất viện.

Cô không trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ, mà trực tiếp quay về chỗ của cậu cô và Lê Chấn Hoa, sau đó một mình ở trong phòng, không ăn không uống, cũng không khóc không nháo, giống như là một thể xác không có linh hồn, ngơ ngác ngồi.

Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nhìn tình huống của cô, trong lòng lo lắng và đau.

Hai người thay nhau khuyên nhủ an ủi cô.

Bởi vì Lê Hiểu Mạn vẫn còn trong tháng, Lê Chấn Hoa hầm cho cô canh gà, bưng vào phòng cô, thấy cô ngồi yên không nói, ông nhíu chặc mày, đặt canh gà lên tủ giường, thân thể của ông liền ngồi xuống.

“Mạn Mạn, cậu hầm canh gà, con uống một ít, con mới vừa sinh đứa bé, cần bồi bổ.”

Trong lời nói của Lê Chấn Hoa, Lê Hiểu Mạn như là không nghe được, ngơ ngác ngồi như trước, không có phản ứng gì.

Lê Chấn Hoa thấy thế, thở dài một hơi: “Haiz! Mạn Mạn, cậu sẽ không nói, cũng không biết khuyên con như thế nào? Cậu hy vọng con nghĩ thoáng một chút, nhất định phải tỉnh táo lại, con còn trẻ, đứa bé mất vẫn có thể sinh lại, đừng quá thương tâm, cậu không biết con và Long thiếu sao lại thế này? Các con....”

Nghe Lê Chấn Hoa nhắc tới đứa bé, Lê Hiểu Mạn nước mắt trong hố mắt rơi như mưa.

Từ khi cô sinh đứa bé rồi xuất viện, cũng không gặp đứa bé một lần.

Mang thai chín tháng, đó là miếng thịt trên người cô rơi xuống, là huyết mạch tương liên của cô, là cốt nhục ruột thịt của cô, chỉ là cô chưa kịp nhìn một cái mà con cô đã phải đi xuống thế giới bên kia.

Chỉ cần tưởng tượng không có đứa bé, lòng của cô liền đau đớn rỉ máu.

Lúc xuất viện, cô đã hỏi qua bác sĩ x đứa bé đã bị Long Tư Hạo mang đi, hiện tại hẳn đã mai táng rồi!

Chỉ là không biết tiểu công chúa của cô, đã được mai táng ở nơi nào?

Đột nhiên, cô đi ra ngoài cửa phòng.

Lê Chấn Hoa thấy cô đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng, lo lắng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.