Mà ở phòng khách Lê Văn Bác đang nhìn, thấy cô đi ra tới cửa phòng, liền giữ cô lại.
“Mạn Mạn, em muốn đi đâu?” Mày anh nhíu lại, hai tròng mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng nhìn cô.
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn có chút dại ra, xoay người nhìn Lê Văn Bác, đột nhiên nắm bàn tay to của anh, ngữ khí khẩn cầu: “Anh Văn Bác, em muốn đi xem con gái, mang em đi được không?”
“Mạn Mạn....” Lê Văn Bác cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, tay kia thì lau nước mắt, hai tròng mắt đau lòng không nguôi nhìn cô: “Mạn Mạn, em muốn đi đâu xem? Em biết Long Tư Hạo mang đi đâu sao?”
Lê Văn Bác nhìn cô rơi lệ không ngừng, tâm anh cũng giống như bị dao cắt, giờ phút này anh hận không thể bảo vệ cô tốt.
Cô tốt như vậy, thiện lương như vậy, tại sao Hoắc Vân Hy và Long Tư Hạo đều tổn thương cô?
Anh nghĩ đến chuyện cô gặp Long Tư Hạo, nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng chính anh ấy lại tổn thương cô sâu sắc.
Chuyện của cô và Hoắc Vân Hy anh điều biết, nhưng anh tin tưởng cô, tin tưởng cô tuyệt đối sẽ không thương tổn đến đứa bé trong bụng cô.
Chuyện này có gì đó rất kì hoặc.
Anh đau lòng không thôi nhìn cô, thanh âm trong vắt ôn nhux ngữ khí mang theo thân thiết: “Mạn Mạn, ba anh nói rất đúng, bây giờ em còn trong tháng, không thể đi ra gió.”
“Không....” Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn Lê Văn Bác, cố chấp lắc đầu, mắt rưng rưng: “Anh Văn Bác, em muốn đi tìm con, em phải biết được mộ của con nơi nào, em muốn đi xám hối với con, em không phải là người mẹ tốt, em không thể bảo vệ tốt cho con, là em hại con gái em không có thời gian nhìn thấy thế giới này....”
Nói xong lời cuối, Lê Hiểu Mạn đã khóc không thành tiếng.
Lê Văn Bác thông suốt, lông mày chau lại, biết khi cô quyết định chuyện gì sẽ rất khó thay đổi, anh cũng không khuyên cô nữa, mà nhìn cô nói: “Được, anh đi cùng em, em không thể đi như vậy.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Văn Bác gật đầu: “Uhm, cám ơn anh, anh Văn Bác.”
Có Lê Văn Bác ở đây, Lê Chấn Hoa cũng yên tâm.
Ra cửa, Lê Hiểu Mạn đột nhiên nghĩ, Long Tư Hạo rất có thể sẽ đặt mộ của con gái họ ở nghĩa trang An Thái, vì thế hai người liền đi thẳng tới đó.
Đúng như những gì Lê Hiểu Mạn suy nghĩ, Long Tư Hạo đặt mộ ở nghĩa trang An Thái thật.
Lúc này lễ tang đã kết thúc.
Bởi vì Long Tư Hạo không muốn quá nhiều người tới quấy rầy con gái của mình, cho nên cũng không có nhiều người tới tham gia lễ tang.
Lúc này chỉ còn lại anh, Lạc Thụy, Tô Dịch, Lăng Hàn Dạ, Lăng Dinah, chú Thành quản gia và hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen.
Long Tư Hạo đang đứng trước mộ, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt đau khổ nhìn chăm chú vào bia mộ.
Hôm nay chưa có tuyết rơi, nhưng thời tiết rất lạnh, mặc dù anh có mặc áo khoác lông chồn nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan, sắc mặt cũng không quá tốt, hơi tái nhợt.
“Khụ... Khụ...”
Lăng Dinah thấy anh như vậy thì bước tới cạnh, nhìn anh lo lắng: “Anh Tư Hạo, công chúa nhỏ của anh đã nhập thổ vi an rồi, nó nhất định sẽ lên Thiên đường, anh cũng đừng quá thương tâm, nói không chừng hai người vẫn có duyên cha con, đời sau của nó vẫn có thể làm con gái anh, chỉ là anh làm chậm trễ điều trị quá nhiều ngày rồi, chúng ta hãy về Mĩ đi có được không? Anh Tư Hạo... Có được không?”
Lạc Thụy thấy Lăng Dinah hỏi như vậy thì bước lên kéo cô ta lại, nheo mắt: “Lăng Dinah tiểu thư, xin cô im lặng một chút, đừng quấy nhiễu tổng giám đốc, tổng giám đốc muốn có nhiều thời gian bên cạnh con gái của anh ấy và Lê...”
“Lê cái gì? Người không nên nhắc đến thì đừng nhắc đến, anh Tư Hạo đã đau lòng lắm rồi, sao anh lại nhắc đến người phụ nữ nhẫn tâm đó?”
Lăng Dinah trừng mắt nhìn Lạc Thụy, sau đó nhìn Long Tư Hạo, thấy anh chau mày, vẻ mặt đau thương trở nên lạnh lùng, nghĩ đến Lê Hiểu Mạn bây giờ là cấm kỵ của anh nên cũng im lặng không nói thêm nữa.
Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch vẫn không nói chuyện, hai người biết lúc này Long Tư Hạo cần nhất là yên tĩnh.