Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 540: Sẽ không, tiếp tục chán nản (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trước lúc rời khỏi nghĩa trang An Thái, cô đi thăm mộ mẹ của mình - Lê Tố Phương, phát hiện sự thật không giống như Hoắc Nghiệp Hồng nói, bị người moi ra, nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận quả thật có vết tích bị phá hoại.

Điều này cho thấy Hoắc Nghiệp Hồng không có nói sai, quả thật mộ của mẹ cô đã bị người ta phá hoại.

Ở chỗ mộ của Lê Tố Phương khá lâu, mãi đến khi tuyết rơi ngày càng nhiều, cô mới rời khỏi cùng Lê Văn Bác.

Lúc trước khi rời đi, Long Tư Hạo vẫn luôn ngồi trong xe, sau khi nhìn thấy Lê Hiểu Mạn cùng Lê Văn Bác đi khỏi, anh mới bảo Lạc Thụy lái xe.

Lạc Thụy ngồi ở ghế lái, liếc mắt nhìn Long Tư Hạo, nhíu mày hỏi: “Tổng giám đốc, anh thật sự không tính để Lê tiểu thư sống ở biệt thự Thủy Lộ đó sao?”

Lăng Dinah đang ngồi bên cạnh Long Tư hạo nheo mắt trừng Lạc Thụy, giọng không vui: “Lạc Thụy chết tiệt, anh không nhắc đến Lê Hiểu Mạn kia thì không được sao? Anh Tư Hạo đã hoàn toàn kết thúc với cô ta rồi, sẽ không có bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa, đúng không anh Tư Hạo?”

Lăng Dinah nhìn về phía khuôn mặt thâm trầm của Long Tư Hạo, đôi mắt màu nâu mang theo vẻ mong đợi.

Long Tư Hạo không hề trả lời câu hỏi của cô ấy, tay che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Lạc Thụy, trầm giọng hỏi: “Tôi bảo cậu tìm dây chuyền đã tìm được chưa?”

Lạc Thụy nhíu hàng chân mày anh tuấn: “Tìm được rồi, giống như tổng giám đốc dự liệu, quả nhiên sợi dây chuyển ở gian phòng Lê tiểu thư cùng Hoắc Vân Hy bị phóng viên xông vào.”

Lăng Dinah liếc nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn về phía Lạc Thụy, nghi ngờ hỏi: “Dây chuyền gì? Là sợi dây chuyền kim cương 12 ca-ra anh Tư Hạo tặng cho Lê Hiểu Mạn sao?”

Dứt lời, cô ấy lại nhìn về phía Long Tư Hạo, đôi môi đỏ mọng dẩu lên không vui: “Anh Tư Hạo, em tốt với anh như vậy, anh chưa từng tặng em gì cả, lại tặng một món quà quý giá như vậy cho Lê Hiểu Mạn kia, cô ta thì sao, có quý trọng món quà anh tặng không?”

Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm khiến người khác không nhìn ra.

Mất đi Lê Hiểu Mạn, anh cảm thấy sống nhiều hơn một ngày đều là dư thừa.

Sự đau khổ không cách nào nói nên lời như con sóng nhấn chìm nội tâm anh.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng đè nén sự đau khổ, đau lòng thừa nhận việc mất đi Lê Hiểu Mạn.

Anh cho rằng trời cao cho anh một cơ hội, cuối cùng cũng có được trái tim của cô, sau đó lại lấy đi tính mạng của anh.

Sau khi trở về, Lê Văn Bác liền nói mọi chuyện cho Lê Hiểu Mạn biết.

Sau khi Lê Hiểu Mạn nghe xong, mới biết được vậy mà cô và Hoắc Vân Hy đã trở thành tâm điểm, chẳng trách Long Tư Hạo lại nói những lời này, chẳng trách anh lại hỏi cô dây chuyền đâu.

Sau khi cô nghe những lời Lê Văn Bác nói xong, liền dùng điện thoại di động xem tin tức hôm đó, thấy được sợi dây chuyền cô vẫn luôn đeo không rời người.

Khi cô nhìn chằm chằm điện thoại di động, Lê Văn Bác đang ở bên cạnh cô.

Thấy sau khi xem tin tức cô không nói lời nào, cũng không tức giận, anh ấy lo lắng gọi cô: “Mạn Mạn...Mạn Mạn...”

Nghe được giọng nói của Lê Văn Bác vang lên bên tai, lúc này Lê Hiểu Mạn mới dời mắt khỏi điện thoại di độn.

Chống lại ánh mắt lo lắng của Lê Văn Bác, cô cười dịu dàng: “Anh Văn Bác, không cần lo lắng cho em, em không sao, em sẽ không để tinh thần mình sa sút nữa, sẽ không để mình tiếp tục sống trong bi thương...”

Nói đến đây, cô cầm lấy tay Lê Văn Bác, dùng ánh mắt kiên định nhìn anh ấy: “Anh Văn Bác, anh yên tâm, em sẽ phấn chấn lại, bởi vì em có chuyện rất quan trọng cần làm, em muốn điều tra xem ai đã hãm hại mình, sẽ không bỏ qua cho người kia.”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô đầy vẻ kiên định, không có sự bi thương và tiêu cực của mấy ngày trước, tảng đá lớn trong lòng anh ấy cuối cùng cũng rơi xuống.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ôn nhuận cười, ấm áp: “Mạn Mạn, anh sẽ dùng hết khả năng để giúp em, anh biết là em sẽ không tiếp tục tiêu cực nữa, trong lòng anh Mạn Mạn vẫn là kiên cường, mạnh mẽ nhất.”

Lê Hiểu Mạn thấy Lê Văn Bác cầm lấy tay mình, ánh mắt còn kèm theo tia nhiệt cô nhìn không hiểu, cô có chút lúng túng rút tay ra, rũ mắt xuống: “Anh Văn Bác, cám ơn anh.”

Lúc cô rút tay ra, đáy mắt Lê Văn Bác hiện lên vẻ mất mác, nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu.

Anh ấy nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, đưa tay vuốt những sợi tóc rối loạn của cô, giọng nói trong trẻo, ấm áp: “Không cần cám ơn, anh nói rồi, em...”

Dừng lại, anh ấy chỉ cười, tiếp tục nói: “Em và ba đều là người thân nhất trên đời của anh, nếu quả thật muốn cám ơn anh, thì làm như em nói, phấn chấn lên.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Văn Bác trịnh trọng gật đầu: “Em biết rồi.”

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mất đi nhiều thứ như vậy, cô cũng nên trưởng thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.