Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 548: Tối qua, cô và Tư Hạo (3)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khuôn mặt tuấn tú của Mễ Tây vẫn lãnh khốc như cũ, tích chữ như vàng: “Sân thượng.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn càng kinh ngạc khó hiểu: “Đến sân thượng làm cái gì?”

“Ngồi máy bay.” Mễ Tây vẫn tiếc chữ như vàng, lãnh khốc phun ra ba chữ này

Ngữ khí anh còn nghiêm túc, lãnh khốc, giống như đang trần thuật một việc, không mang theo chút ý tứ đùa giỡn nào.

Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi anh ngồi máy bay nào đã bị anh cưỡng chế lôi kéo đi.

Cô bởi vì tối qua đã trải qua chiến đấu kịch liệt, mỗi bước đi đều khó chịu.

Cô nhíu mày, nhìn Mễ Tây đang nắm cổ tay mình, vừa giãy dụa vừa hỏi: “Đến sân thượng ngồi máy bay nào? Tôi không đi?”

Mễ Tây ngừng lại, thấy cô đi đường không bình thường, ngữ khí lạnh lùng lãnh khốc: “Chân cô có vấn đề?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, không phải chân cô có vấn đề, là tối hôm qua quá phóng túng Long Tư Hạo.

Mễ Tây không đợi cô lên tiếng, tiếp tục lạnh lùng nói: “BOSS không thích đám người lề mề.”

Lê Hiểu Mạn còn chưa kịp hiểu lời Mễ Tây nói ý gì, Mễ Tây liền buông tay cô ra, sau đó đột nhiên nghiêng người ôm cô lên bước về phía trước.

Lê Hiểu Mạn vì hành động của anh mà sửng sốt, lập tức đưa tay đẩy ngực anh: “Này! Anh làm gì thế? Anh thả tôi xuống được không? Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Chúng ta có quen à? Này... Thả tôi xuống, nam nữ thụ thụ bất thân... Thả tôi xuống...”

Cô phát hiện Hàn Cẩn Hi và người bên cạnh anh ta đều giống người ngoài hành tinh, cách nói chuyện làm việc đều làm cho người ta cân nhắc không ra.

Trên sân thượng khách sạn quốc tế Đế Hoa, trực thăng tư nhân của Hàn Cẩn Hi đỗ trên này.

Đương nhiên, trên sân hôm nay không chỉ có một máy bay.

Đi lên sân thượng là thang máy chuyên dùng khác, Mễ Tây trực tiếp ôm Lê Hiểu Mạn lên sân thượng vào máy bay tư nhân của Hàn Cẩn Hi.

Bên trong máy bay rộng rãi, trang hoàng vô cùng xa hoa, giống như phòng tổng thống trong khách sạn cao cấp.

Hàn Cẩn Hi đã vào đây từ trước, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha sang quý.

Khi anh nhìn thấy Mễ Tây ôm Lê Hiểu Mạn tiến vào, anh nheo mắt, nhíu mày.

Mễ Tây mẫn tuệ nhận ra Hàn Cẩn Hi nhíu mày, lập tức thả Lê Hiểu Mạn xuống dưới, quy củ đứng ở một bên làm rối gỗ, biểu tình lãnh khốc, không nói một lời.

Lê Hiểu Mạn được thả xuống không có tâm tư đánh giá cấu tạo bên trong máy bay, mà là nheo mắt nhìn Hàn Cẩn Hi đang ngồi, cong môi hỏi: “Anh có ý gì? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Hàn Cẩn Hi mang theo thần sắc thâm trầm kẻ khác không đoán ra suy nghĩ được, ánh mắt lạnh nhạt quét cô một cái, hơi hơi híp mắt, tư thái càng dụ hoặc, khí chất cao quý thanh nhã mang theo vài phần yêu mị: “Đến đảo đánh cá lần trước cô đến. “

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn càng khó hiểu nhìn anh ta: “Tôi đến đó làm gì? Anh không hài lòng với phương án đó, muốn đổi ý đưa tôi về? Hàn tổng, chuyện xảy ra đã lâu như vậy anh mới đổi ý, có phải rất...”

Hàn Cẩn Hi không chờ cô nói xong, hơi hơi nhướng mày, khóe môi cong lên nụ cười tươi đẹp câu nhân: “Tôi có nói là đổi ý à?”

“Vậy anh có ý gì?” Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, ánh mắt có chút sắc bén nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, đẹp đến không phân biệt nam nữ của anh ta, không hiểu trong hồ lô anh ta định bán thuốc gì.

Hàn Cẩn Hi ánh mắt ám trầm nhìn khuôn mặt nhỏ hơi giận dữ của Lê Hiểu Mạn, khóe môi vẫn cong lên như cũ: “Phương án là cô đưa ra, cụ thể phải làm như thế nào, đương nhiên cô là người hiểu rõ nhất.”

“Tôi hiểu rõ nhất, cho nên?”

“Tôi hy vọng cô có thể tự đi đến làng chài giám sát quá trình xây dựng làng du lịch.”

“Cái gì? Bảo tôi đi giám sát?” Lê Hiểu Mạn mở to mắt, kinh ngạc không dám tin nhìn anh: “Hàn tổng, anh mở trò đùa quốc tế gì thế? Tôi không đi, tôi muốn xuống máy bay.”

Đôi mắt lam của Hàn Cẩn Hi híp lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, cười xinh đẹp mà mị hoặc, đôi môi đỏ như lửa phun ra hai chữ: “Được thôi.”

Dứt lời, anh liền nhìn về phía Mễ Tây, nụ cười nơi khóe môi xinh đẹp rút đi vài phần: “Mở cabin ra.”

Mễ Tây cung kính gật đầu, biểu tình lạnh lùng như cũ: “Vâng, BOSS.”

Thấy Hàn Cẩn Hi đồng ý dễ dàng như vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại nghi hoặc liếc anh một cái, sao anh ta trở nên dễ nói chuyện vậy nhỉ?

Chỉ là cô thật không ngờ, chờ khi Mễ Tây mở ra cabin ra, cô ngó đầu khỏi cabin mới phát hiện máy bay đã bay lên, đang ở giữa không trung, cô nếu nhảy xuống chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Hơi sợ độ cao nên cô hoảng sợ, lập tức xoay người vào trong cabin, ánh mắt sắc nhọn nhìn Hàn Cẩn Hi, hận không thể đem kẻ phúc hắc có thừa, bụng dạ nhỏ nhen nhưng tuyệt mỹ không phân cao thấp với Long Tư Hạo kia hành hung một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.