Anh ta mơ hồ còn nhớ, tình cảnh lần đầu tiên lúc còn bé cô được ông nội của anh ta nhận vào Hoắc gia. Khi đó, cô rất nhút nhát, không dám nói chuyện với bất kỳ người nào, lúc nào cũng ở một mình, luôn rất an tĩnh.
Cho tới sau này, sau khi ông nội bảo anh ta mang cô đi chơi, cô mới dần thân cận với anh.
Từ khi anh còn bé, ông nội đã đào tạo anh ta làm người nối nghiệp của Hoắc gia, luôn rất nghiêm khắc với anh ta. Khi đó, anh ta thường xuyên bị ông nội khiển trách, mỗi khi anh ta không vui, đều là cô khuyên bảo anh, nghĩ cách chọc cho anh cười...
Những chuyện cũ gần như sắp bị anh ta quên mất cứ từ từ hiện lên trong đầu anh ta, trái tim của Hoắc Vân Hy nhất thời đau nhói, nghĩ đến kết hôn một năm qua anh ta luôn thờ ơ với Lê Hiểu Mạn, không khỏi bắt đầu hơi hối tiếc.
Anh ta đi tới trước cửa phòng của Lê Hiểu Mạn, đưa tay gõ cửa, không ngờ rằng Lê Hiểu Mạn chẳng những không mở cửa, mà ngược lại còn tắt đèn trong phòng đi.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, nheo mắt lại, anh ta không lại gõ cửa nữa, mà cầm quyển album về phòng mình.
Hôm sau, Lê Hiểu Mạn dậy sớm hơn so với hôm qua, bởi vì sợ lại gặp phải trường hợp thang máy quá tải, rồi lúng túng đi nhầm vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc như ngày hôm qua, mà không thể không dậy sớm.
Cô rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi xuống phòng ăn ở tầng dưới, nhưng bất ngờ phát hiện Hoắc Vân Hy lại ngồi ở trong phòng ăn.
Thấy Hoắc Vân Hy ở đó, Lê Hiểu Mạn lập tức không còn chút hứng thú ăn sáng nào nữa, cô xoay người đang muốn rời đi, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp ôn nhu của Hoắc Vân Hy.
“Mạn Mạn...”
Lê Hiểu Mạn dừng bước chân lại, cô có cảm giác như vừa bừng tỉnh đã cách một đời, trừ bỏ kỷ niệm một năm ngày kết hôn đêm hôm đó, dường như đã rất lâu rồi anh ta không dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện với cô như vậy.
Một câu “Mạn Mạn” này, đã gọi lên kỷ niệm trong sáng khi xưa, nhưng cũng khiến cho trái tim cô nhói đau.
Hoắc Vân Hy thấy cô dừng chân lại, gương mặt tuấn tú không khỏi nổi lên một nụ cười, anh ta đứng lên đi tới phía trước cô, ánh mắt nhu hòa đánh giá cô, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo kiểu Anh làm bằng lụa chiffon, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào, phía dưới là một chiếc váy cạp cao màu đen, làm nổi bật lên vóc dáng quyến rũ của cô, đôi chân thon dài đều đặn, da thịt trắng mịn thêm mấy phần hồng hào, tràn đầy cám dỗ.
Toàn bộ khí chất thanh lịch, quyến rũ mà duyên dáng, không khác gì phong phạm nữ thần, lại khiến cho anh ta không thể dời mắt nổi.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh ta, rồi xoay người đi ra phòng khách.
Hoắc Vân Hy thấy cô cầm túi, lập tức đuổi theo cô hỏi: “Mạn Mạn, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lê Hiểu Mạn liếc nhìn vẻ mặt đầy nhu hòa của anh ta, nếu không phải đúng là giọng của anh ta, thiếu chút nữa cô sẽ cho rằng anh ta đã bị đánh tráo.
Cô nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: “Hoắc đại tổng giám đốc, tôi không ngồi nổi xe của anh đâu, cũng không muốn ngồi, anh vẫn nên để lại cho Hoắc phu nhân trong lòng anh ngồi đi!”
Dứt lời, cô không để ý tới Hoắc Vân Hy nữa, đi thẳng ra phòng khách.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy thấy vậy, lập tức đuổi theo, đang chuẩn bị kéo cô lại, điện thoại di động của anh ta lại vang lên.
Anh ta giật mình, cầm lấy điện thoại ra, Lê Hiểu Mạn vừa vặn thấy là Hạ Lâm gọi tới.
Hoắc Vân Hy ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, lần đầu tiên anh ta có loại cảm giác có tật giật mình, gương mặt tuấn tú của anh ta hiện ra vẻ hoảng sợ của người chồng bị bắt gặp ngoại tình, anh ta không lập tức nghe điện thoại, mà nhìn Lê Hiểu Mạn giải thích: “Mạn Mạn, tôi... Tôi và Lâm Lâm, tôi... Cho tôi thời gian, tôi...”
Sau khi do dự, anh ta như là hạ quyết tâm vậy, anh ta mới lại nói: “Tôi, tôi sẽ chia tay với cô ấy...”