Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 603: Cô bé là, con gái của anh? (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đến khi trời sắp sáng, Long Tư Hạo mới tha cho cô, ôm lấy cô ngủ.

Mặc dù rất mệt, rất buồn ngủ, toàn thân đau nhức, Lê Hiểu Mạn Vẫn trừng mắt trong cái ôm mạnh mẽ của Long Tư Hạo, không có ngủ đi.

Ngày hôm sau.

Khi Long Tư Hạo tỉnh lại, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn trừng lớn hai tròng mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, sắc mặt lạnh nhạt, mím môi không nói.

Hàng chân mày anh tuấn của anh nhíu chặt lại, xoay người đặt cô bên dưới, không nói hai lời, lại hôn lên đôi môi cô, mở màn cho trận chiến “Sáng sớm” hôm nay.

Sau khi kết thúc, Long Tư Hạo vẫn giống như năm năm trước, anh vào phòng tắm trước, sau đó đem nước làm sạch giúp cô.

Lê Hiểu Mạn nằm giường trên, sắc mặt vẫn thờ ơ như cũ, giống như một con rối không có ý thức, không có chút phản ứng nào.

Cô như vậy càng làm cho Long Tư Hạo đau lòng, mặc kệ anh có hôn cô: “Dày vò” cô thế nào đi nữa, cô đều không có phản ứng, điều này làm cho anh hận không thể bóp chết cô, rồi bóp chết chính mình.

Sau khi giúp cô lau sạch, Long Tư Hạo lấy đồ của cô ra từ tủ quần áo, đang chuẩn bị mặc vào giúp cô, Lê Hiểu Mạn vẫn luôn im lặng lúc này lãnh đạm lên tiếng.

“Đồ chơi cũng cần mặc quần áo à?”

Đang chuẩn bị mặc quần áo cho cô, bàn tay to lớn của Long Tư Hạo nắm chặt thành quyền, ánh mắt trầm trầm nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm ẩn nhẫn lửa giận, trầm giọng nói: “Anh chưa bao giờ mặc quần áo cho đồ chơi.”

Ngụ ý của anh là cô không phải đồ chơi.

Lê Hiểu Mạn ngước mắt, trong trẻo lạnh lùng đối chọi với đôi mắt đen láy của anh, giọng nói lạnh nhạt: “Mặc kệ tôi là cái gì, tôi không mặc quần áo không phải tốt hơn sao, khi nào anh muốn cứ đến, bớt được nhiều việc.”

Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của anh nheo chặt lại, chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em nhất định phải nói những lời thế này để hạ thấp mình sao?”

Lê Hiểu Mạn cười tự giễu, liếc nhìn anh: “Tôi vốn dĩ thấp hèn, còn cần tự hạ thấp sao?”

“Lê Hiểu Mạn, đủ rồi.” Lời của cô kích phát lửa giận trong lòng Long Tư Hạo, anh nhìn cô chằm chằm: “Anh không cho phép em lại nói những lời hạ thấp chính mình.”

Dứt lời, anh nhìn cô với ánh mắt sắc bén, sau đó đứng dậy trầm giọng nói: “Có chuyện tìm anh thì bảo quản gia thông báo.”

Anh cầm quần áo ném lên giường, liền xoay người sải bước đi ra ngoài.

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén nhìn bóng lưng của anh: “Long Tư Hạo, anh định giam lỏng tôi cả đời như thế này sao?”

Long Tư Hạo khựng lại, xoay người nhìn về phía cô, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ thâm thúy: “Anh đã nói rồi, sẽ không để em gặp lại Hàn Cẩn Hi.”

“Con gái của tôi, có phải anh cũng sẽ không cho tôi gặp?”

Nghe cô nhắc đến Tiểu Nghiên Nghiên, hàng chân mày anh tuấn của Long Tư Hạo liền nhíu lại, trong lòng giống như có vết thương vẫn chưa lành nay lại bị dao cứa thêm lần nữa, máu chảy đầm đìa.

Sự tồn tại của Tiểu Nghiên Nghiên rõ ràng nhắc nhở anh, cô đã từng ở bên cạnh người đàn ông khác, bằng không, sao cô lại có con gái?

Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô từng thân mật với người đàn ông khác, nghĩ đến vẻ đẹp của cô từng bị người đàn ông khác thưởng thức, thân thể cô từng bị người đàn ông khác chiếm lấy, anh liền đau lòng, thống hận, tức giận, hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới.

Lửa giận ngập trời luôn có thể đơn giản đốt đi lý trí của anh, khiến anh không khống chế được muốn phát điên.

Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, bởi vì nắm thật chặt, cho nên những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, phát ra tiếng vang.

Anh không trả lời Lê Hiểu Mạn, trực tiếp rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi ra ngoài anh liền nhận được điện thoại của Lạc Thụy, lập tức đi đến phòng sách.

Trong thư phòng đợi không đến nửa tiếng, Lạc Thụy liền đem theo ít tư liệu anh ấy điều tra được tiến vào phòng đọc sách.

Đi vào bên trong, anh ấy nhướng mày nhìn Long Tư Hạo đang ngồi, nở nụ cười nói: “Tổng giám đốc, có tin tốt, tin tức vô cùng tốt.”

Đi đến trước bàn của Long Tư Hạo, anh đem báo cáo giám định DNA cho Long Tư Hạo, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc, dựa theo ý của anh, tôi lén đem tóc của cô bé kia cùng Hàn Cẩn Hi đi giám định DNA, kết quả cho thấy cô bé cùng Hàn Cẩn Hi không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, hai người họ không phải ba con ruột, xem ra đã có thể thở phào nhẹ nhõm, rất tốt... rất tốt...”

Long Tư Hạo tỉ mỉ xem báo cáo giám định trong tay, gặp được câu phủ nhận quan hệ ba con của Tiểu Nghiên Nghiên và Hàn Cẩn Hi, trong lòng anh cũng khẽ thở phào.

Nhưng rất nhanh anh lại nheo mắt, bàn tay to siết chặt báo cáo giám định trong tay, không phải con của Hàn Cẩn Hi, vậy là con của ai?

Lạc Thụy thấy sau khi Long Tư Hạo biết Tiểu Nghiên Nghiên không phải con của Hàn Cẩn Hi sắc mặt còn khó coi hơn, thu lại nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn, nheo mắt khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, sao vậy? Cô bé không phải con của Hàn Cẩn Hi không phải anh nên vui vẻ sao?”

Long Tư Hạo nhíu chặt mày, môi mỏng mím chặt, không lên tiếng.

Lạc Thụy nhìn anh, nhíu mày nói: “Tổng giám đốc, cho phép não tôi mở rộng chút, tôi cảm thấy! Rất có thể cô bé là con gái anh.”

“Con gái của tôi?” Long Tư Hạo nhìn Lạc Thụy với ánh mắt thâm trầm: “Con gái của tôi năm năm trước đã không còn.”

Lạc Thụy nheo mắt, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc, nói không chừng là Lê tiểu thư lại sinh cho anh một đứa con gái thì sao? Từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy Lê tiểu thư chắc chắn sẽ không ở bên người đàn ông khác, đương nhiên, nếu quả thật cô bé là con gái của tổng giám đốc, thì khởi nguồn có thể từ chính bản thân anh ra, còn có một khả năng, chính là Lê tiểu thư lén lấy t*ng trùng của anh, sau đó thụ tinh nhân tạo, như vậy chuyện Lê tiểu thư sinh con gái cho anh đã được giải thích, vì để xác định chuyện này, xin tổng giám đốc tha thứ cho chuyện tôi chưa được anh đồng ý đã đem tóc của anh và cô bé đi xét nghiệm, chỉ là, kết quả vẫn chưa có, nhưng tôi tin tưởng không lâu nữa mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Long Tư Hạo nghe được Lạc Thụy nói đã đem tóc của anh cùng Tiểu Nghiên Nghiên đi làm giám định DNA, đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn anh ấy: “Lạc Thụy, lá gan của cậu càng lúc càng lớn rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.