Dứt lời, cô liền giơ cái túi nhỏ lên, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng có chút đăm chiêu, cô lại tiếp tục nói: “Ông cố Hoắc, ông cố, cháu nghĩ nên đến khấu đầu với ông nội, ông cố Hoắc ông dẫn cháu đi được không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn tiểu Nghiên Nghiên, thấy cô nhăn mày, cõi lòng tràn đầy chờ mong nhìn ông, ông suy tư, nhìn cô gật đầu đồng ý: “Được, Nghiên Nghiên, ông cố đồng ý với cháu, mang cháu gặp ông nội.”
Thấy ông đáp ứng, cái miệng nhỏ nhắn của tiểu Nghiên Nghiên cười rạn rỡ, cô nghĩ phải đến một hồi võ mồm, không ngờ chỉ cần nói mấy câu liền san bằng.
Cô ngồi xuống ghế, đưa ảnh chụp trả cho Hoắc Nghiệp Hoằng: “Vậy ngày mai ông cố Hoắc đưa cháu và mẹ đi thăm ông nội, cháu đi ngủ, ông nội Hoắc ngủ ngon.”
Dứt lời, cô liền xoay người đi về phía cửa thư phòng.
Sắp đi ra ngoài, cô ngừng lại, xoay người nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng nhe răng cười: “Ông nội Hoắc, ông không được nuốt lời nha! Không thể lừa con nít nga! Bằng không, cháu sẽ giận.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Được, Nghiên Nghiên yên tâm, ông cố sẽ không lừa cháu, ngày mai ông cố sẽ mang cháu đi.”
“Ân, ông cố Hoắc ngủ ngon.”
Hỏi qua người làm mới biết tiểu Nghiên Nghiên ở trong thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng lúc này Lê Hiểu Mạn đứng ở bên ngoài thư phòng.
Thấy cô bé đi ra, Lê Hiểu Mạn lập tức tiến lại, dắt tay nhỏ bé của cô, đi lên phía bên cạnh, nhìn cô hỏi: “Đi thư phòng làm cái gì?”
“Cô...” bà chỉ tay vào Lê Hiểu Mạn, đau đến mức không thốt ra được.
Còn Lê Hiểu Mạn chỉ hờ hững nhìn bà, ánh mắt giống như kết băng tàn ác và lạnh lẽo: “Bà mắng tôi, tôi có thể chịu đựng nhưng nếu bà dám mắng con gái tôi, tôi liều mạng với bà”
Tiểu Nghiên Nghiên nghe thấy lời của Lê Hiểu Mạn nói, con ngươi trong đôi mắt loé lên một tia xúc động, mẹ của cô đối với cô rất tốt, cô rất cảm động.
Lý Tuyết Hà bị Lê Hiểu Mạn đá một cước không đứng thẳng nổi một màn này khiến cho người làm chú ý.
Nhưng các cô chỉ đứng vây xem, không có một người phụ nữ tiến lên đỡ Lý Tuyết Hà, nếu hỏi nguyên nhân, đó là do Lý Tuyết Ha thường quở trách người làm.
Những nữ người làm trong Hoắc gia không ai xem Lý Tuyết Hà thuận mắt, thấy bà bị Lê Hiểu Mạn giáo huấn, trong lòng mỗi người điều khen ngợi, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi.