Một chiếc xe màu lam tiến vào trước tòa biệt thự xa hoa Thúy Viên liền dừng lại.
Lê Hiểu Mạn xuống xe, đôi mắt sưng đỏ, cô đứng bên ngoài một hồi mới hạ quyết tâm tiến vào biệt thự.
Cô đi thẳng vào phòng khách thì gặp phải thím Lâm.
Thím Lâm tháy cô khóc sưng mắt có chút kinh ngạc hỏi: “Thiếu…… Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Không phải cô cùng nhị thiếu gia ở trong phòng sao? đi ra ngoài lúc nào?”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy lời thím Lâm giật mình, đột nhiên cô nghĩ tới lời ba tên đàn ông bỉ ổi đó, là Hoắc Vân Hy tiêu tiền mời chúng tới chơi cô.
Bỗng nhiên trái tim cô đau đớn, sắc mặt phức tạp nhìn thím Lâm, chịu đựng cơn đau toàn thân mà chạy lên lầu.
Người ở cùng Hoắc Vân Hy trong phòng là ai? Là Hoắc Vân Hy mang người đàn bà nào về nhà sao?
Cô biết anh có rất nhiều tai tiếng, hôm nay cùng nữ tinh này ôm hôn, ngày mai cùng thiên kim nhà giàu nọ ra vào có đôi. Cô vẫn luôn im lặng chịu đựng, thậm chí còn ôm thái độ không tin.
Hơn nữa anh ít khi về nhà này, sao có thể mang đàn bà khác trở về? Nhất định là có gì đó hiểu nhầm, cô không thể nghĩ lung tung được.
Lê bước chân nặng như ngàn cân đi lên, mỗi bước cô lên lầu, trái tim liền dâng cao, như bị đâm một lưỡi dao sắc bén, đau đớn từ từ lan ra.
Đôi mắt cô ngấn nước, nước mắt không biết đã kìm nén bao lâu lại rơi xuống, sợ lên lầu lại đối mặt chuyện cô không cách nào tiếp nhận nổi.
Thậm chí cô còn muốn xoay người xuống lầu, không muốn đi lên chứng thực chuyện đó.
Nhưng hai chân cô không nghe sai sử, vẫn đi lên lầu.
Cô trực tiếp đi phòng của Hoắc Vân Hy, đẩy cửa ra, trong phòng không có người.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng có chút mừng thầm, nguyên lai là cô hiểu lầm, sao Hoắc Vân Hy có thể mang người đàn bà khác trở về?
Lúc này, lỗ tai cô truyền đến âm thanh sung sướng của người đàn bà, tiếng sau to hơn tiếng trước, giống như muốn đâm thủng màng tai cô vậy.
Nháy mắt âm thanh này đẩy Lê Hiểu Mạn xuống vực sâu, cô ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp không có tiêu cự nhìn nơi phát ra âm thanh.
Nâng bước chân nặng trĩu đi tới trước cửa phòng ngủ của mình thì dừng lại.
Cánh cửa hé mở, một màn trần truồng hiện ra, hai người mới sáng sớm đã tình cảm mãnh liệt như vậy, đúng là tinh lực tràn đầy.
Dưới đất là quần áo của hai người họ, âu phục, cà vạt, váy ngắn, tất chân gợi cảm, nội y bằng ren, giày cao gót màu đỏ…..
Hô hấp Lê Hiểu Mạn cứng lại, phảng phất như rơi vào tầng sâu dưới địa ngục, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ ngẩn người nhìn hai người đang vận động bên trong phòng ngủ, trong lòng bi thống không thôi, trong đầu cô trống rỗng suýt nữa thì đứng không vững mà ngã ngồi dưới đất, may mắn đúng lúc chống lên cánh cửa.
Hoắc Vân Hy, người đàn ông cô yêu, người chồng hợp pháp của cô, người chồng cô vẫn luôn tin tưởng lại ngoại tình với người đàn bà khác, còn ở trong phòng cô, phòng tân hôn của bọn họ.
Đó là điều nhục nhã nhất đối với cô.
Hiện tại cô đã bắt đầu tin tưởng, tin lời ba tên bỉ ổi kia, tối qua cô bị bỏ thuốc, mà người bỏ thuốc cho cô, hại cô mất đi trong sạch lại là chồng cô.
Lúc anh ta hãm hại cô vậy mà anh ta lại ngoại tình.
Ha ha…… Thật là buồn cười.
Phận nộ và bi thống, Lê Hiểu Mạn rơi nước mắt đẩy mạnh cửa phòng đi vào.
Mà lúc cô đẩy cửa thì hai người trên giường đều cả kinh mà ngừng lại.
Hoắc Vân Hy nghiêng mặt, thấy Lê Hiểu Mạn đi vào, đôi mắt anh ta xẹt qua sự kinh ngạc, đáy mắt lóe lên sự kinh hoảng nhưng khi nhìn người đàn bà dưới thân mình, sự kinh hoảng thay vào là sự lạnh lùng.
Ánh mắt anh ta sắc bén nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú không hề có sự áy náy khi bị vợ mình bắt gian mà lạnh lùng quát: «Cút đi.» Đăng bởi: Thất Liên Hoa