Ngụy Tử Đình nhìn cô, ôn nhu cười: “Sau này không được cầm cái này, nguy hiểm.”
Anh nói dao thái trong tay.
Ánh mắt Lâm Mạch Mạch cũng rơi vào cây dao thái trong tay anh, mặt tức giận: “Tên vô lại đó không đi, em không có cách khác.”
“Anh đem dao vào bếp trước.” Ngụy Tử Đình ôn nhu nói với cô, đi vào phòng bếp.
Lâm Mạch Mạch xoay người nhìn anh, trong lòng cảm thấy thẹn với anh: “Tử Đình, anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Ngụy Tử Đình nghiêng người nhìn cô, khóe môi nở nụ cười gió xuân: “Mạch Mạch, anh chỉ nghe em nguyện ý nói, em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nhiều.”
Mỗi lần lời nói của anh đều có thể làm lòng Lâm Mạch Mạch ấm áp, cô cười nhìn anh: “Tử Đình, anh cho em thời gian, em sẽ nói chuyện trước kia của em cho anh.”
Ngụy Tử Đình nhìn cô, cười gật đầu, cầm dao vào phòng bếp.
“Mẹ…” Ngụy Vũ Bân đi tới trước người Lâm Mạch Mạch, ôm lấy hai chân cô.
Lâm Mạch Mạch ngồi xổm xuống, hai mắt đau lòng nhìn bé: “Bân Bân, không cần sợ, người xấu đó sẽ không trở lại.”
“Dạ!” Ngụy Vũ Bân nhìn Lâm Mạch Mạch gật đầu, toét miệng cười, lộ hai ra cái răng khểnh.
…
Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã trở lại biệt thự, dĩ nhiên Tiểu Nghiên Nghiên cũng trở lại.
Vừa vào phòng khách, Tiểu Nghiên Nghiên nói với mẹ bé Lê Hiểu Mạn muốn trò chuyện với daddy bé một lát, ngay sau đó liền kéo tay daddy bé vào thang máy lên thẳng lầu ba.
Ra thang máy, bé kéo Long Tư Hạo vào phòng ngủ bé.
Buông tay Long Tư Hạo ra, bé đóng cửa phòng ngủ lại, hất cao cầm, gồ lên quai hàm nho nhỏ, chu miệng: “Không phải daddy nói giải thích với con sao? Vậy bây giờ daddy có thể giải thích, tại sao daddy phải dẫn con và mẹ đi khu vui chơi cùng anh trai kia? Tại sao anh trai kia giống daddy? Anh ấy không phải con riêng của daddy thì là gì?”
Long Tư Hạo nhìn dáng vẻ rất không vui còn chút ủy khuất của tiểu nha đầu, trong mắt anh chứa đầy nụ cười ôn nhu, đi lên bế bé ngồi vào lòng anh.
Tiểu Nghiên Nghiên không vui trề miệng, vặn vẹo ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đen như cũ: “Daddy đừng tưởng con là trẻ con, ôm con một cái là được.”
Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên khó chịu, đường nét trên mặt nhu hòa, nở nụ cười ôn nhu: “Nghiên Nghiên, daddy nói thật cho con, anh trai hôm nay con gặp rất có thể là anh ruột của con.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày, chu miệng: “Không phải có thể, là chắc chắn, anh ấy là con riêng của daddy, đương nhiên là anh ruột của con.”
Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên chu miệng, giọng Long Tư Hạo mang theo cưng chiều: “Tiểu bảo bối Nghiên Nghiên, anh ruột daddy nói không giống anh ruột con nghĩ.”
Long Tư Hạo nhẹ giọng hỏi: “Nghiên Nghiên còn nhớ chuyện một người chị của con không?”
Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu: “Dĩ nhiên con nhớ, mỗi lần nhắc tới chị mẹ đều rất thương tâm, nhưng mà chị và con riêng của daddy có liên quan gì?”
Thấy bé lại vòng trở về vấn đề con riêng, Long Tư Hạo co rút khóe môi, trầm mặt nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, trầm giọng nói: “Nghiên Nghiên, đừng nhắc con riêng nữa, nếu để mẹ con nghe thấy lời này, mẹ con hiểu lầm daddy thì sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên bĩu môi: “Hừ, ai bảo daddy có con riêng chứ.”
Long Tư Hạo có xúc động muốn ôm trán, tiểu nha đầu này không dễ dỗ.
Anh cười nhạt: “Nghiên Nghiên, daddy nói thật với con, Allen là con của daddy và mẹ con, không phải của daddy và người phụ nữ khác.”
Nghe lời Long Tư Hạo, Tiểu Nghiên Nghiên hoàn toàn không tin, bé liếc mắt anh, chu miệng: “Daddy, nói daddy đừng lừa gạt trẻ con, daddy còn gạt, nếu anh trai kia là mẹ sinh, vì sao mẹ không biết gì, con cũng chưa từng nghe mẹ nói con có anh.”
Long Tư Hạo trầm mặt, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu trong ngực anh: “Đó là vì mẹ con không biết cô ấy sinh Allen.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẹo đầu nhỏ nhìn Long Tư Hạo, tò mò hỏi: “Tại sao mẹ không biết?”
Long Tư Hạo nhìn bé, ôn nhu cười: “Muốn biết thật sao?”
Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, do dự hồi lâu, vẫn nói những gì anh hoài nghi và anh biết cho Tiểu Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên nghe xong, há to miệng nhỏ: “Daddy hoài nghi chị chết đi không phải con ruột của daddy và mẹ?”
Nhìn tiểu nha đầu há to miệng, Long Tư Hạo nở nụ cười ôn nhu, nói: “Ừ.”
Tiểu Nghiên Nghiên kinh ngạc trợn to mắt: “Cho nên daddy nghi ngờ anh trai giống hệt ba đó là con ruột của daddy và mẹ?”
Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên cười gật đầu, đưa tay khép miệng nhỏ lại giùm bé, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Nghiên Nghiên, bây giờ biết hết rồi, daddy phải đi gặp mẹ con, không được phép tới quấy rầy daddy và mẹ, chuyện daddy vừa nói cũng không được nói cho mẹ con.”
Khi anh xoay người chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, Tiểu Nghiên Nghiên trợn to mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Daddy, tại sao daddy không trực tiếp nói cho mẹ?”
Long Tư Hạo xoay người nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cười ôn nhu: “Bảo bối, chuyện này daddy còn chưa chắc chắn 100%, cho nên tạm thời không nói cho mẹ, daddy và mẹ con thật vất vả mới ở bên nhau, daddy không thể để cho bất kỳ chuyện gì phá hư tình cảm của chúng ta.”
Đối mặt với Tiểu Nghiên Nghiên, anh có thể ung dung nói tất cả mọi chuyện cho bé, nhưng đối mặt với Lê Hiểu Mạn, anh không thể ung dung như vậy, anh sẽ rất đắn đo và sợ hãi.
Giống như chuyện anh bị bệnh lần trước, anh có thể thản nhiên nói cho Tiểu Nghiên Nghiên, nhưng vẫn không dám thản nhiên nói cho Hiểu Hiểu của anh.
Tất cả vì anh quá quan tâm cô, cho nên chuyện chưa xác định 100%, anh sẽ không nói cho cô.
Hơn nữa anh cũng muốn sau khi xác định, cho cô một ngạc nhiên mừng rỡ, cầm chứng cứ đi nói chuyện có sức thuyết phục hơn anh trực tiếp đi nói cho cô Tiểu Long Dập là con trai bọn họ nhưng không có cách nào chứng minh.
Anh vốn đã lấy tóc Tiểu Long Dập và Hiểu Hiểu của anh đi xét nghiệm DNA, nhưng lại không thấy kết quả, hôm qua anh mới biết chuyện này.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn daddy bé một hồi, lại hỏi: “Vậy nếu như chắc chắn anh trai kia là con ruột của daddy và mẹ, daddy sẽ nhận anh ấy về sao?”
Long Tư Hạo nhìn bé, cong môi cười: “Dĩ nhiên phải nhận.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày nhỏ: “Vậy lỡ như chắc chắn anh trai kia không phải do mẹ sinh, daddy còn nhận không?”
Long Tư Hạo tiến lên, ôn nhu đưa tay sờ đầu Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt cưng chiều nhìn bé: “Nghiên Nghiên, không có lỡ như phía sau, daddy phải đi tìm mẹ.”
Anh cúi đầu hôn trán bé, thanh âm ôn nhu: “Bảo bối, chuyện hôm nay daddy nói với con, tạm thời giữ bí mật, chờ daddy xác định, chúng ta lại nói cho mẹ, cho mẹ một ngạc nhiên mừng rỡ.”
Dứt lời, Long Tư Hạo ngồi dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Sau khi anh rời khỏi, Tiểu Nghiên Nghiên còn kinh ngạc đứng tại chỗ, không chớp mắt, miệng hình chữ O.
Anh đẹp trai đó rất có thể là anh ruột của bé, thật không tưởng tượng nổi nha!
Hôm nay Lê Hiểu Mạn cho đầu bếp biệt thự nghỉ, lúc này cô đang bận rộn trong phòng bếp.
Sau khi Long Tư Hạo xuống lầu liền tiến vào phòng bếp rộng lớn.
Hai nữ giúp việc trợ giúp Lê Hiểu Mạn, thấy anh đi vào, lập tức cung kính hô: “Thiếu gia.”
Long Tư Hạo phất tay, tỏ ý bọn họ đi ra ngoài.
Đợi hai nữ giúp việc rời khỏi, Long Tư Hạo sãi bước đi tới sau lưng Lê Hiểu Mạn đang xắc đồ ăn, theo thói quen ôm lấy cô từ sau, hai tay anh trực tiếp đặt lên trước ngực đầy đặn của cô.
_Huyên Huyên có lời_
Đúng rồi, có một chuyện Huyên Huyên muốn nói, có bảo bối nói hy vọng thời điểm Long thiếu và Hiểu Hiểu thân thiết make love có thể viết tử tế thêm.
Hắc hắc, Huyên Huyên cũng muốn viết tử tế, nhưng bảo bối biết đó, bây giờ bị xóa bỏ, cho nên cái gì đó, không thể viết quá lộ liễu, trang web sẽ chặn.