Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 805: Bà ngoại, quý phu nhân thân thiết



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Allen… Ừm…”

Lăng Dinah đang muốn lên tiếng, tên giả nữ giúp việc kia để súng vào miệng cô.

Ánh mắt anh ta ác lệ nhìn cô: “Tốt nhất đừng lên tiếng nữa, nếu kinh động đến người khác, tôi lập tức giết cô, cô còn trẻ tuổi, chắc không muốn chết sớm như vậy.”

Anh ta bắt Tiểu Long Dập và Lăng Dinah đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, anh ta liền đổi cách bắt giữ Lăng Dinah.

Anh ta để súng bên hông cô, một tay khác nắm tay cô, sức lực lớn tựa như có thể bóp gãy cổ tay cô.

Lúc xuống lầu, Lăng Dinah một mực suy nghĩ thừa dịp anh ta không chú ý mà đoạt súng tự cứu.

Nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Anh ta bắt giữ Lăng Dinah, bảo Tiểu Long Dập đi ra ngoài biệt thự, ngồi lên chiếc xe đậu cách đó không xa.

Anh ta bắt giữ Lăng Dinah đi tới trước xe, không đợi Lăng Dinah kịp phản ứng, đột nhiên dùng súng đánh sau lưng cô, đợi cô ngất đi, anh ta buông cô ra, lập tức ngồi vào xe, sau đó cho xe chạy đi.

Chạy được một khoảng, xe dừng lại, cưỡng ép Tiểu Long Dập xuống xe, sau đó kéo bé vào trong một con hẻm, ngồi lên chiếc xe khác.

Ngồi lên xe, anh ta liền cởi đồ nữ giúp việc ra, đổi lại áo khoác dài màu đen, trên mặt, anh ta đeo mặt nạ da người, cho nên vừa rồi Lăng Dinah đối mặt với anh ta, thấy một khuôn mặt phụ nữ, mà không phải khuôn mặt vốn có của anh ta.

“Là chú.” Tiểu Long Dập ngồi ở sau thấy người cải trang nữ giúp việc lại là người thần bí liên lạc mật thiết với mẹ bé, trong mắt bé lướt qua kinh ngạc.

Anh ta chính là người thần bí, ánh mắt hàn lệ nhìn Tiểu Long Dập, chạy xe rời đi.

Mà hướng anh ta chạy đi chính là Hồng Hoa Uyển.

Tiểu Long Dập thấy anh ta chạy hướng Hồng Hoa Uyển, cũng biết anh ta muốn mang bé về chỗ Sophie.

Mày kiếm nhíu chặt, không muốn cùng anh ta trở về Hồng Hoa Uyển, nhưng bé còn nhỏ, sức lực nó, trốn không thoát.

Người thần bí lái xe rất nhanh, đến Hồng Hoa Uyển không tốn thời gian bao lâu.

Dừng xe, anh ta kéo Tiểu Long Dập vào thang máy, trực tiếp lên tầng 19.

Sophie vì đã sớm biết hôm nay người thần bí sẽ đến Lăng gia mang Tiểu Long Dập về giúp cô ta, nên đứng chờ ở cửa nhà.

Thấy người thần bí kéo Tiểu Long Dập từ trong thang máy đi ra, cô ta lập tức tiến lên đón.

“Allen, con rốt cuộc trở lại, mẹ rất nhớ con.”

Cô ta đi thẳng tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Long Dập, ôm bé vào trong ngực.

“Allen, mấy ngày nay con đi đâu? Mẹ không tìm được con, con không cần mẹ nữa sao? Mẹ nói con vĩnh viễn đừng rời xa mẹ mà, nhưng lần này con lời rời xa mẹ, mẹ không thể không có con, con có biết không?”

Sophie ôm lấy Tiểu Long Dập, dáng vẻ vô cùng nhớ nhung é.

Tiểu Long Dập bị cô ta ôm, cau mày lại, môi nhỏ mím chặt, không nói gì, bé còn nhỏ tuổi, nhưng vẻ mặt làm người ta không nhìn thấu, không biết bé đang nghĩ gì.

Nếu đổi là những đứa trẻ khác, hai ngày không gặp mẹ, lúc này gặp lại, nhất định sẽ ôm mẹ mình nói nhớ mẹ, nhưng bé không nói gì.

Sophie nhận ra Tiểu Long Dập lãnh đạm với cô ta, cô ta buông bé ra, hai mắt nhìn bé chằm chằm, giọng đau lòng: “Con nhìn con đi, mới mấy ngày không ở bên mẹ đã gầy, hôm nay ăn sáng chưa? Mẹ đi làm cho con.”

Tiểu Long Dập nhìn Sophie lúc này có thái độ tốt với bé hơn trước kia nhiều, nhàn nhạt nói: “Con ăn rồi.”

Thấy bé vẫn lãnh đạm, Sophie đè nén tức giận muốn dạy dỗ bé trong lòng, nhìn bé ôn nhu cười: “Ăn rồi thì tốt.”

Sau đó cô ta đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn người thần bí, câu môi cười: “Cảm ơn anh mang Allen về giúp tôi.”

Người thần bí lạnh lùng âm hiểm nhìn cô ta: “Bớt nói nhảm đi, không muốn Allen lại bị Long Tư Hạo mang đi, nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Tôi lập tức đi thu xếp.” Sophie nhìn người thần bí nói xong, liền kéo Tiểu Long Dập đi vào nhà.

Cô ta chỉ thu xếp sơ, liền dẫn Tiểu Long Dập ngồi lên xe người thần bí rời đi.

Lần này bọn họ đến khu biệt thự Nguyệt Hồ.

Năm năm trước, Sophie từng mua một căn biệt thự ở khu biệt thự Nguyệt Hồ, lúc này đến nơi đó.

Người thần bí đưa bọn họ đến khu biệt thự Nguyệt Hồ liền rời đi, Sophie dẫn Tiểu Long Dập vào biệt thự cô ta mua.

“Allen, mấy ngày nay chúng ta tạm thời ở đây, mẹ dẫn con lên lầu nhìn xem.”

Sophie nhìn Tiểu Long Dập, che giấu tia lãnh ý, nhiệt tình kéo tay bé, giọng ôn nhu: “Mẹ dẫn con đi chung quanh.”

Dứt lời, cô ta kéo Tiểu Long Dập đi ra phòng khách, liền thấy một chiếc trực thăng đáp xuống.

“Ba, mẹ…”

Thấy vậy, trong lòng Sophie vui mừng, buông tay Tiểu Long Dập đi tới.

Trực thăng cố ý đáp xuống sai bãi đậu máy bay, nữ giúp việc Sarah bước xuống trước, sau đó là quý phu nhân cả người nhãn hiệu nổi tiếng - Thẩm Thi Vi.

Mấy ngày trước bà nhận được điện thoại của Sophie, Sophie năn nỉ bà mới trở lại thành phố K.

“Mẹ…”

Năm năm qua Sophie chưa từng gặp Thẩm Thi Vi, giờ phút này gặp bà, lệ nóng doanh tròng, lập tức chạy lên.

Tiểu Long Dập đứng tại chỗ, đôi mắt nghi hoặc nhìn quý phu nhân sang trọng, cao cao tại thượng đứng đó.

Thẩm Thi Vi đương nhiên cũng năm năm không gặp Sophie, năm năm qua bà không tìm được cô ta, lo lắng, thương tâm không ít.

Giờ phút này thấy cô ta, trong lòng khó tránh khỏi không kích động.

Sophie đi tới trước mặt Thẩm Thi Vi, khóc ôm lấy bà, đôi mắt trong nháy mắt liền ươn ướt, giọng nức nở: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Mắt Thẩm Thi Vi cũng ươn ướt, bà đưa tay vỗ nhẹ lưng Sophie, ánh mắt sắc lãnh nghiêm nghị mấy phần nhìn cô ta hỏi: “Sophie, năm năm qua con đi đâu? Tại sao không nói tiếng nào đã rời đi? Con không biết mẹ sẽ lo lắng cho con sao?”

Mấy ngày trước Sophie chủ động gọi cho bà, nói bà tới thành phố K, cũng không nói rõ năm năm qua cô ta đi đâu.

Sau khi cô ta vô duyên vô cớ mất tích, Thẩm Thi Vi luôn tìm cô ta, cô ta đột nhiên chủ động liên lạc bà, biết cô ta ở thành phố K, bà mới đến.

Sophie rưng rưng nước mắt, trong mắt thoáng qua tia áy náy, nghẹn ngào nói: “Mẹ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này con sẽ không rời xa mẹ nữa, mẹ tha thứ cho con, đừng giận con nữa được không? Con sẽ không làm mẹ lo lắng nữa.”

Thẩm Thi Vi vô cùng thương yêu Sophie, cho dù trong lòng tức giận cô ta vô duyên vô cớ mất tích năm năm, đến mấy ngày trước mới chủ động liên lạc bà, nhưng bà cũng không nỡ lòng trách mắng cô ta quá nhiều, đối với bà mà nói, chỉ cần con gái khỏe mạnh, vẫn còn ở trước mặt bà là quan trọng nhất.

Thấy cô ta khóc thương tâm, bà đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho cô ta: “Được rồi, đã bao lớn còn khóc, mẹ tha thứ cho con, nhưng con phải nói rõ ràng đầu đuôi cho mẹ, năm năm qua rốt cuộc con đi đâu? Tại sao phải rời đi? Tại sao không liên lạc với ba mẹ?”

Sophie nghe nhắc tới ba, mới nhìn ra sau lưng bà, thấy trừ nữ giúp việc Sarah và phi công, không có người nào khác xuống trực thăng, cô ta cúi thấp đầu, nước mắt lại rơi lã chã, giọng bi thương, nghẹn ngào nói: “Mẹ, ba… Ba… không tới sao? Có phải… ba còn giận con, nên không tới không?”

Thấy cô ta khóc thương tâm, Thẩm Thi Vi vội an ủi: “Ba con không phải vì giận con nên không tới, ông ấy có chuyện, tạm thời không tới được, con yên tâm, qua một thời gian ngắn, ông ấy sẽ tới, đúng rồi, không phải con nói trong điện thoại con có một đứa con trai sao, người đâu?”

Sophie nghe vậy, cười nhìn Tiểu Long Dập, đưa tay ra với bé, giọng ôn nhu: “Allen, qua đây, qua mẹ và bà ngoại.”

Thẩm Thi Vi nhìn theo hướng tay cô ta.

Khi ánh mắt sắc bén của bà rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Long Tư Hạo của Tiểu Long Dập, trong mắt bà nổi lên nồng đậm kinh ngạc, trên khuôn mặt được bảo dưỡng lộ ra khiếp sợ và không dám tin, cả người đều sửng sốt ở đó.

Trong điện thoại Sophie nói vì cô ta chưa lập gia đình nên sống chết không dám liên lạc với bọn họ, cũng không nói rõ ràng con trai cô ta là của Long Tư Hạo, nên lúc này bà thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống Long Tư Hạo mười phần liền ngây ngẩn.

Thật lâu bà mới hoàn hồn, nhìn Sophie, chỉ Tiểu Long Dập hỏi: “Tại sao con có thể có con trai của Tư Hạo? Sophie, con và Tư Hạo, hai đứa khi nào…”

Bà vốn muốn hỏi Sophie và Long Tư Hạo ở chung một chỗ khi nào, nhưng khi thấy mặt Tiểu Long Dập, cũng không tiện hỏi.

Bà tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng, ánh mắt rơi trên mặt Tiểu Long Dập lần nữa.

Không nói bé có phải là con của Sophie hay không, nhưng bà nhìn khuôn mặt này, bà cũng biết bé nhất định là con trai của Long Tư Hạo.

Bà đến gần Tiểu Long Dập, khom người xuống, nở nụ cười ấm áp: “Cháu tên Allen?”

Tiểu Long Dập nhìn quý phu nhân nhìn cao không thể leo tới nhưng lại cười thân thiết trước mặt, lễ phép gật đầu, đáp: “Dạ phải, tên tiếng Anh của cháu là Allen, tên tiếng Trung là Long Dập.”

Thẩm Thi Vi thấy Tiểu Long Dập còn nhỏ tuổi, khí chất quanh thân không tầm thường, lại ưu nhã lễ phép, lần đầu tiên bà nhìn thấy liền rất thích, thậm chí trong lòng bà nghĩ, bất kể bé có phải do Sophie sinh hay không, bà cũng rất vui lòng làm bà ngoại của bé.

Bà nở nụ cười thân thiết nhìn bé, giọng ôn hòa, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của quý phụ: “Allen, nếu như không ngại có thể kêu bà là bà ngoại.”

Tiểu Long Dập ngẩng đầu nhìn Thẩm Thi Vi, trên mặt nổi lên nụ cười, chớp mắt, môi nhỏ khẽ mở, kêu một tiếng: “Bà ngoại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.