Long Tư Hạo hơi cau mày, nhìn cô chằm chằm, sợ bỏ sót bất cứ nét mặt nào của cô.
“Hiểu Hiểu, có phải em biết cái gì không?”
Hiểu Hiểu của anh không thể vô duyên vô cớ hỏi anh như vậy được, hốc mắt cô đỏ lên, độnh nhiên chạy tới đây chắc chắn là gặp chuyện, hoặc là cô biết chuyện gì đó.
Lê Hiểu Mạn tới đây là định nói cho Long Tư Hạo chuyện của cô và Thẩm Thi Vi, cho nên cô cũng không giấu, nhìn Long Tư Hạo dứt khoát hỏi: “Thẩm Thi Vi là mẹ ruột em đúng không?”
“Em...” Ánh mắt Long Tư Hạo hiện lên sự kinh ngạc: “Hiểu Hiểu, sao em lại biết chuyện đó?”
Anh đã sớm biết quan hệ của cô và Thẩm Thi Vi, nhưng anh sợ cô sẽ tổn thương, cho nên mới che giấu chuyện này.
“Cậu em nói cho em biết, mẹ ruột em tên là Thẩm Thi Vi, hôm nay em mới biết mẹ của Sophie cũng tên Thẩm Thi Vi, đó không phải trùng hợp đúng không? Mẹ Sophie chính là mẹ em, em và Sophie là hai chị em cùng mẹ khác cha phải không? Tư Hạo, có phải anh đã sớm biết chuyện này rồi không?”
Thấy Long Tư Hạo nghe cô nói Thẩm Thi Vi là mẹ ruột của cô, vẻ mặt anh cực kì lạnh nhạt, không hề kinh ngạc, cô xác định anh đã sớm biết chuyện này rồi.
Ánh mắt Long Tư Hạo dịu dàng, khẽ vuốt ve cằm dưới của cô, hôn khẽ lên bờ môi mềm mại ấy, cong môi cười: “Bà xã thông minh quá, anh lại bị bà xã phát hiện rồi, anh không phủ nhận, đúng là anh đã sớm biết chuyện đó, bà xã nhất định là muốn hỏi tại sao anh gạt em đúng không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo gật gật đầu, thật lòng hỏi: “Vậy ông xã có thể cho em biết tại sao không?”
Long Tư Hạo cười khẽ, giọng điệu dịu dàng: “Anh sợ bã xã biết sẽ đau lòng, bởi vì anh giấu, cho nên đến giờ em mới biết Thẩm Thi Vi là mẹ ruột mình, bà xã giận anh hả?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, hơi lắc đầu, ánh mắt trong suốt thâm tình nhìn anh: “Ông xã nghĩ cho em như thế, em đương nhiên là không tức giận rồi.”
Thật ra cô hoàn toàn có thể lý giải nguyên nhân Long Tư Hạo gạt mình, anh sợ nếu cô biết Thẩm Thi Vi là mẹ ruột mình, mà bà lại đã tái giá, còn có một đứa con gái, hơn nữa bà còn vì đứa con gái đó làm cô tổn thương, như vậy anh đương nhiên là không nói với cô rằng Thẩm Thi Vi là mẹ ruột cô rồi.
Anh sợ cô đau lòng, lại càng sợ cô không chấp nhận được.
Nghe cô nói không tức giận, Long Tư Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng hơn lên là sự vui mừng.
Anh nheo mắt nhìn cô: “Bà xã thật sự không tức giận? Cũng không trách anh?”
Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn anh, lại lắc đầu: “Không tức giận, không trách.”
“Ha ha...” Long Tư Hạo nhếch môi cười, ôm cô vào lòng, tựa cằm lên trán cô, giọng nói trầm hấp rõ ràng: “Bà xã của anh càng ngày càng thông tình đạt lý đấy.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Trước đây em rât không thông tình đạt lí sao?”
Long Tư Hạo gật đầu nhìn cô: “Ừm.”
Thấy anh gật đầu, Lê Hiểu Mạn khẽ đấm vào ngực anh, trợn mắt: “Tư Hạo.”
Bàn tay ấm áp của Long Tư Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, quan tâm hỏi: “Bây giờ còn đau lòng không?”
“Không, chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần nhìn thấy anh, là em không thấy đau lòng nữa.
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt đầy tình cảm và sựu ỷ lại.
Chỉ cần có anh ở đây, cho dù cả thế giới làm tổn thương cô, cả thế giới phản bội cô, cô đều sẽ không sao.
Trong cuộc đời cô, người quan trọng nhất chính là anh và con gái Tiểu Nghiên Nghiên của hai người.
Long Tư Hạo cười hôn cô, khẽ nói: “Có phải bà xã có gì muốn hỏi không? Muốn hỏi gì cứ hỏi đi, anh nhất định sẽ cẩn thận trả lời.”
“Sao anh lại biết quan hệ giữa em và Thẩm... Thẩm phu nhân?”
Lê Hiểu Mạn biết Thẩm Thi Vi là mẹ ruột mình, gọi thẳng tên có chút không tốt, mà gọi mẹ thì cô không gọi được, cho nên chỉ có thể gọi là Thẩm phu nhân.
Long Tư Hạo híp mắt nhìn cô: “Chuyện này nói thì dài dòng, bà xã thật sự muốn biết?”
“Vâng!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật đầu, ánh mắt chờ mong: “Tư Hạo, anh nói hết những gì anh biết cho em được không?”
Thấy ánh mắt chờ mong của Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo hôn lên trán cô, sau đó kể lại chuyện anh xuất ngoại từ 15 năm trước.
Trước đây, những chuyện về anh Lê Hiểu Mạn đều phải nghe từ Lạc Thụy, bây giờ Long Tư Hạo nói cẩn thận chi tiết hơn, sau khi xuất ngoại anh bị bắt cóc, rồi đưa đến một khu rừng nguyên sinh không ai biết.
Bởi vì không có thức ăn nước uống, anh đợi ở trong rừng rậm hơn mười ngày, ngoài việc tìm đồ ăn ra còn phải chiến đấu với dã thú, lúc đó anh vẫn chưa được huấn luyện gì, bị thương là điều khó tránh khỏi.
Thiếu chút nữa anh đã chết trong rừng rậm, là Knox cứu anh, cũng nhận anh làm con nuôi.
Knox nhìn trúng anh, muốn bồi dưỡng anh làm người nối nghiệp, cũng để anh lại khu rừng nguyên sinh đó huấn luyện và thử thách.
Ở lại huấn luyện với anh còn có những người khác.
Tuổi bọn họ không lớn, đều 15 16, hoặc 17 18, nhỏ nhất là 13 14, trong đó có cả Tô Dịch.
Tô Dịch là cô nhi, bị người ta bán cho Knox, những thiếu niên khác cũng là do Knox dùng tiền mua về.
Bởi vì Knox đã nói, chỉ cần ở lại khu rừng tiếp nhận huấn luyện và thử thách tàn khốc trong vòng một tháng, sống sót, anh sẽ được về gia tộc Knox.
Vốn có đến mười mấy người ở trong rừng, nhưng sau khi nhận thử thách, nhóm người sống sót sau một tháng chỉ còn mấy đứa, Tô Dịch cũng là một trong số đó.
Tình anh em của Long Tư Hạo và Tô Dịch chính là được gắn kết vào lúc đó.
Trong lúc nhận huấn luyện, nhiều lần Tô Dịch gặp nguy hiểm, đều là Long Tư Hạo cứu anh ta, cho nên anh ta vô cùng cảm kích Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo và Tô Dịch sống sót sau cuộc thử thách một tháng, cùng với hai người khác lên chuyên cơ trở về gia tộc Knox.
Lần đầu tiên Long Tư Hạo nhìn thấy Sophie, cô vẫn chưa đến mười tuổi, thế nhưng khuôn mặt cô rất giống Lê Hiểu Mạn khiến anh vô cùng kinh ngạc, cũng bởi vì cô giống Lê Hiểu Mạn, cho nên anh mới quan tâm cô ta nhiều hơn một chút.
Anh ở gia tộc Knox hai năm, đã có thế lực riêng của mình, cũng thành lập liên minh LR.
Mà anh đương nhiên là thủ lĩnh của liên minh LR, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ cũng quen anh khi thành lập liên minh đó.