Long Tư Hạo chỉ nói cho Thẩm Thi Vi biết là Lê Tố Phương đã chết từ năm năm trước, chứ không nói cho bà biết là bà ấy đã chết như thế nào, anh vẫn đang điều tra chuyện Lê Tố Phương bị người ta giết chết, nhưng vẫn không có kết quả.
“Vậy cha nuôi của con bé vẫn còn sao?” vẻ mặt của Thẩm Thi Vi cực kỳ phức tạp, Lê Tố Phương chết, vậy bà chỉ có thể đi tìm cha nuôi Hạ Thanh Vinh của Lê Hiểu Mạn, bà muốn hỏi tại sao vợ chồng bọn họ lại có thể lén lút ôm con gái của bà đi như vậy?
Long Tư Hạo thu hồi lại suy nghĩ, anh thâm thúy nhìn Thẩm Thi Vi: “Ông ấy vẫn còn sống.”
Dừng lại, rồi Long Tư Hạo lại cau mày nói: “Aunt có thể nói cho cháu biết là Sophie đã nói với dì như thế nào về chuyện của Allen hay không?”
Anh hiểu tính cách của Sophie, cô nhất định sẽ nói cho mẹ của mình, tiểu Long Dập là con trai của bọn họ, vì vậy anh muốn biết Sophie đã nói như thế nào.
Thấy anh hỏi tới, Thẩm Thi Vi nhớ tới những lời Sophie dùng để thuyết phục mình, bà không biết phải nói thế nào với anh.
“Sophie nói Allen là con trai của con bé và cháu.”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại: “Điều này là không thể nào.”
Dứt lời, anh trầm ngâm trong chốc lát, rồi lại thâm trầm nhìn về phía Thẩm Thi Vi lần nữa: “Hy vọng aunt có thể chăm sóc kỹ cho Allen, thằng bé là cháu ngoại của dì.”
Trong lời này của anh có chứa hàm ý, nhưng Thẩm Thi Vi nhất thời không nghe được.
Long Tư Hạo nói với bà xong rồi trực tiếp lên tầng, anh đi đến phòng của Sophie.
Sophie vẫn đang đợi anh, thấy anh đi vào, tự nhiên là trong lòng cô ta rất cao hứng.
“Tư Hạo.”
Long Tư Hạo ngồi xuống trong phòng cô ta, rồi bảo cô ta đóng cửa phòng lại.
Sau khi Sophie đóng cửa phòng ngủ lại, trái tim của cô ta không ngừng nhảy nhót.
“Tư Hạo, anh... anh muốn nói gì với em sao?” cô ta đi tới trước mặt Long Tư Hạo rồi đứng yên ở đó, ánh mắt cô ta nhìn anh ngậm đầy ý cười.
Long Tư Hạo lãnh đạm nhìn cô ta, trầm giọng hỏi: “Cô sinh Allen lúc nào?”
Sophie không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Long Tư Hạo lại là hỏi cái này, cô ta giật mình: “Em... Tư Hạo, Allen năm tuổi, đương nhiên là em sinh thằng bé vào năm năm trước.”
Long Tư Hạo trầm mặt xuống, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo: “Nói rõ ràng ngày tháng năm sinh cho tôi biết, còn nữa, là ai đỡ đẻ cho cô, sinh ở bệnh viện nào.”
Bây giờ, sắc mặt của Long Tư Hạo lạnh lẽo đến dọa người, Sophie nhìn anh mà trong lòng bắt đầu hơi khẩn trương.
Cô ta siết chặt hai tay: “Tư Hạo, anh hỏi như vậy là có ý gì? Anh không tin Allen là con trai của chúng ta?”
Long Tư Hạo đứng lên, đi đến trước mặt Sophie, anh nhìn chằm chằm vào cô ta: “Vậy cô nói cho tôi biết, làm thế nào mà cô mang thai Allen được?”
Sophie cúi đầu xuống, dáng vẻ rất ngượng ngùng: “Em... em...”
Long Tư Hạo thấy cô ta ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, anh nhìn chằm chằm vào cô ta, khẽ nở nụ cười nhạt: “Làm sao, không nói ra được?”
Sophie nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long Tư Hạo, cô ta cắn chặt môi dưới, chuyện gì cô ta cũng đã làm, chỉ nói mà thôi, có cái gì mà không nói được.
Sau đó, cô ta nói cho anh biết tiểu Long Dập ra đời như thế nào, cô ta nói với Thẩm Thi Vi như thế nào, thì nói với Long Tư Hạo như thế đấy.
Sau khi nghe xong, ánh mắt của Long Tư Hạo sâu như đại dương mênh mông vậy, làm người ta nhìn không thấu, anh khẽ mân môi mỏng: “Theo như cô nói, vậy thì Allen thật sự là con trai của chúng ta?”
Anh đặt tay lên đầu vai của cô ta: “Vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, Sophie, cô thật sự đã làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, còn có chuyện gì mà cô không dám làm nữa không?”
Ánh mắt tràn đầy thất vọng của anh khiến Sophie cảm thấy kinh hoảng, cô ta cúi đầu xuống, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tư Hạo, là bởi vì em quá yêu anh, quá mong muốn có con với anh, vì vậy em mới làm ra chuyện như vậy, em biết cách làm của anh sẽ khiến anh không thể nào tiếp thụ nổi, em quá...”
Nói đến đây, cô ta nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh nói em hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng được, tóm lại, Allen đúng là con trai của chúng ta, bây giờ anh không muốn nhận Allen về cũng không sao, mẹ con chúng em có thể chờ, hôm nay anh không nhận, thì một ngày nào đó anh sẽ nhận.”
Long Tư Hạo nặng nề nhìn cô ta: “Cô thật sự hy vọng tôi sẽ đón Allen về?”
Ánh mắt của Sophie chợt lóe lên, cô ta mông lung nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, nhưng không lên tiếng.
Ánh mắt của Sophie chợt lóe lên, cô ta mông lung nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, nhưng không lên tiếng.
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tại sao trước đây phải giả trang thành Elsa?”
“Em muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, nếu như em không giả trang thành Elsa, với dáng vẻ của em, anh nhất định sẽ khinh thường mà bỏ qua em, Tư Hạo, em biết mình đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, thế nhưng em làm vậy cũng bởi vì em yêu anh, anh có biết hay không, đứng trơ mắt nhìn anh yêu Lê Hiểu Mạn như vậy, em ghen tị biết bao nhiêu đau lòng như thế nào, thế nên em mới có thế bất chấp tất cả cũng phải đoạt lại anh.”