Thẩm Thi Vi liếc nhìn Sophie, rồi nhìn về phía tiểu Long Dập, ánh mắt và biểu tình đều hết sức dịu dàng và thân thiện: “Allen, bà ngoại có lời muốn nói mẹ con, con đi ngủ sớm đi, lát nữa bà ngoại sẽ tới bồi con.”
“Vâng ạ!” Tiểu Long Dập nhìn thái độ của Thẩm Thi Vi với bé rất hiền hòa, bé gật đầu rồi lễ phép mỉm cười: “Bà ngoại ngủ ngon.”
Thẩm Thi Vi cũng dịu dàng cười đáp lại, càng nhìn tiểu Long Dập càng thấy thích: “Allen ngủ ngon.”
Nói với tiểu Long Dập xong, bà lại nhìn về phía Sophie đứng ở bên cạnh: “Sophie, con đến phòng của mẹ, mẹ có lời muốn nói với con.”
“Allen ngủ ngon.” Sophie hơi nghi ngờ về hành động Thẩm Thi Vi gọi cô ta vào phòng bà, cô ta mỉm cười nói với tiểu Long Dập xong, rồi ra khỏi phòng của bé đi theo Thẩm Thi Vi vào trong phòng của bà.
Sau khi đi vào trong phòng, Thẩm Thi Vi ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng của bà.
Lúc này, nụ cười trên mặt bà đã tiêu tan, vẻ mặt uy nghiêm, thấy Sophie đi vào, bà lạnh lùng nói một câu đóng cửa lại.
Từ lúc đi vào nhìn thấy biểu tình của mẹ mình, Sophie đã cảm thấy chuyện có gì đó không đúng, sau khi cô ta xoay người đóng cửa phòng, thì lại xoay người đi về phía Thẩm Thi Vi.
“Mẹ, mẹ muốn nói với con chuyện gì?”
Cô ta ngậm ý cười nhìn Thẩm Thi Vi, giọng điệu nũng nịu.
Sau đó, cô ta chuẩn bị đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thi Vi, liền bị Thẩm Thi Vi chặn lại.
“Đứng lại, con cứ đứng ở đó đi.”
Sophie đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt khẽ cứng đờ, cô ta ủy khuất và không hiểu gì nhìn vẻ mặt uy nghiêm, toàn thân lộ ra khí lạnh của Thẩm Thi Vi: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sao đột nhiên mẹ lại lạnh lùng với con như vậy?”
Thẩm Thi Vi ngẩng đầu lên nghiêm lãnh nhìn cô ta, rồi bà cau mày lại, giọng nói rõ ràng xen lẫn sự ra lệnh: “Sophie, con buông tha cho Tư Hạo đi, sau này con không được phép nhớ tới Tư Hạo nữa, càng không được phép lại đi làm ra những chuyện phá hư tình cảm của Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn nữa.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Sophie thấy mẹ của mình đột nhiên thay đổi lập trường, cô ta kinh ngạc lại không dám tin nhìn bà, trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Tại sao mẹ của cô ta lại nói như vậy?
Lúc ở tầng dưới, Tư Hạo và mẹ của cô ta đã nói gì, chẳng lẽ Tư Hạo nhờ mẹ của cô ta tới khuyên cô ta buông tha cho anh sao?
Đôi mắt nâu của cô ta thoáng vẻ đau buồn, cũng lóe lên một tia không phục và tức giận.
Cô ta hơi thở phì phò nhìn Thẩm Thi Vi, giọng điệu không vui: “Mẹ, có phải là Tư Hạo nhờ mẹ tới bảo con buông tha anh ấy hay không? Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con, tại sao mẹ lại có thể bảo con buông tha cho người đàn ông con yêu được? Con yêu Tư Hạo đã không phải là ngày một ngày hai, con sẽ không từ bỏ anh ấy.”
Thẩm Thi Vi nhìn Sophie, sắc mặt của bà dần lạnh xuống: “Không phải con nói chỉ cần Tư Hạo nhận Allen trở về là đủ rồi sao, con không cần cậu ấy cho con bất kỳ danh phận nào hay sao?”
“Con...”
Sophie bị Thẩm Thi Vi hỏi mà hơi á khẩu không trả lời được, cô ta đang muốn tìm lý do để nói qua loa lấy lệ với Thẩm Thi Vi, giọng nói nghiêm lãnh mang theo ý ra lệnh của Thẩm Thi Vi lại vang lên.
“Sophie, con nói từ bỏ Tư Hạo đều là đang dối gạt mẹ?”
Ánh mắt của Thẩm Thi Vi quá mức sắc bén, Sophie không dám nhìn thẳng vào bà mà cúi đầu xuống: “Con... con...”
Thẩm Thi Vi biết cô con gái này của mình không nói thật với mình, bà nhíu chặt mày lại: “Sophie, mẹ mặc kệ con yêu Tư Hạo nhiều như thế nào, con cũng phải từ bỏ cậu ấy, trên đời này không phải chỉ có mình Tư Hạo là người đàn ông, ngoài Tư Hạo ra, con có rất nhiều lựa chọn.”
Sophie thấy thái độ của mẹ mình càng ngày càng cứng rắn, cô ta càng không hiểu gì nhìn bà, hai tay buông thõng bên người siết chặt lại, cô ta tức giận hỏi: “Tại sao? Mẹ, tại sao mẹ lại đột nhiên muốn con từ bỏ Tư Hạo? Trước đây mẹ không nói như vậy? Mẹ nói hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của mẹ, chỉ có cùng chung một chỗ với Tư Hạo con mới cảm thấy hạnh phúc, mẹ bảo con từ bỏ Tư Hạo chính là tước đoạt hạnh phúc của con, mẹ muốn con từ bỏ Tư Hạo, vậy thì mẹ phải cho con một lý do hợp lý mới được.”
Ánh mắt Thẩm Thi Vi nhìn cô ta dần trở nên nghiêm nghị: “Cậu ấy là chồng của chị con.”
“Cái gì? Anh rể? Anh rể nào?”
Bởi vì lời của bà mà Sophie khẽ giật mình, cô ta kinh ngạc trợn to hai mắt: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Cái gì mà anh rể? Sao Tư Hạo lại biến thành anh rể của con được?”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc và không hiểu gì của Sophie, Thẩm Thi Vi vốn không muốn nói cho cô ta biết Lê Hiểu Mạn là chị của cô ta, nhưng bà suy nghĩ lại, dù sao thì sớm muộn gì cô ta cũng phải biết, không bằng để để cô ta biết sớm hơn.
Bà chỉ hy vọng cô ta có thể nhìn vào phân thượng Lê Hiểu Mạn là chị của cô ta, đừng làm những chuyện làm tổn thương tới Lê Hiểu Mạn nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, bà ngẩng đầu lên nhìn về phía Sophie, khẽ buông lỏng hai hàng lông mày, biểu tình trên mặt dần nhu hòa lại: “Sophie, có chuyện mẹ phải nói cho con biết, Lê Hiểu Mạn con bé... con bé là chị của con.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Sophie tràn đầy khiếp sợ, cô ta như không phản ứng kịp, sững sờ nhìn mẹ mình một lúc, rồi mới không dám tin hỏi: “Mẹ, mẹ nói Lê Hiểu Mạn là chị của con? Điều này sao có thể? Con không tin đâu.”