Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 901: Đau thương, anh chỉ muốn cô ấy thôi (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thu lại suy nghĩ, anh khởi động xe.

Lăng Hàn Dạ uống đến say mèm mới bị Long Tư Hạo và Tô Dịch đưa về biệt thự Lăng gia.

Hai người đỡ Lăng Hàn Dạ lên lầu thì đụng phải Lăng Dinah vẫn chưa ngủ.

Thấy Lăng Hàn Dạ uống rượu, cô đau lòng trợn mắt nhìn anh, sau đó chuyển tầm mắt về phía Long Tư Hạo.

“Anh Tư Hạo, mấy ngày không gặp, em rất nhớ anh, để em giúp hai người.

Cô ta lập tức đi sang bên cạnh Long Tư Hạo: “Anh Tư Hạo, đêm đã khuya rồi, lát nữa anh không cần về đâu, em sẽ cho người đi chuẩn bị phòng cho anhm nếu anh không ngại, có thể vào phòng em ngủ, em sẽ sang phòng khách.”

Lăng Hàn Dạ uống say khướt, nheo mắt lờ đờ nhìn Lăng Dinah, vỗ vai cô ta: “Lăng... Lăng Lăng đại tiểu thư, em có thể rụt rè chuat không, người ta người ta...”

Nói đến đây, Lăng Hàn Dạ nấc cụt một cái, nói tiếp: “Người ta đã có vợ con rồi, cũng không phải là không có cô ấy thì mày không sống nổi, trên đời này đâu phải chỉ còn một người phụ nữ, cô ấy không thích mày, mày còn quấn lấy cô ấy làm gì?”

Mấy lời phía sau như đang nói với người khác, Lăng Dinah không hiểu, trừng mắt nhìn anh: “Anh đang nói gì đấy, em chẳng hiểu gì cả.”

Lăng Dinah nghe không hiểu, nhưng Long Tư Hạo hiểu, Lăng Hàn Dạ đau khổ thế nào, anh biết hết.

Đã từng mất đi Lê Hiểu Mạn, được trải nghiệm cảm giác đau khổ đó, cho nên đương nhiên là anh hiểu.

Anh đồng tình nhìn Lăng Hàn Dạ, đang định đỡ anh ta lên lầu thì anh ta lại bắt đầu lảm nhảm.

Lăng Hàn Dạ lắc người hai cái, mặt đỏ bừng vì uống rượu.

Anh khép đôi mắt say lờ đờ, chỉ vào Long Tư Hạo, hâm mộ nói: “Long thiếu, bốn anh em chúng ta, thì có anh, anh là hạnh phúc nhất, có hai đứa con đáng yêu, cô gái anh yêu cũng yêu anh, còn tôi, Lăng Hàn Dạ tôi muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, sao cứ đâm đầu vào Lâm Mạch Mạch? Anh nói xem, cô ấy có gì tốt, có gì tốt mà tôi lại không thể nào quên được?”

Anh dựa lưng vào lan can, chỉ vào ba người tại sao, Lăng Dinah và Tô Dịch, ánh mắt hiện lên sự đau khổ và chua sót, vẻ mặt đau khổ, khóe mắt ươn ướt.

Hai tròng mắt của anh ngày càng ướt át, giống như cso hàng vạn con côn trùng cắn xé lòng anh, khiến trái tim anh đau đớn khôn nguôi, đau đến mức khiến anh phải rớt nước mắt.

Anh cười đau khổ: “Cô ấy nói người đàn ông ấy có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, cái gì gọi là, hức, cảm giác an toàn?”

Lăng Dinah lớn như vậy rồi mới thấy anh trai Lăng Hàn Dạ của mình rơi lệ, lại còn là vì một người phụ nữ, đây cũng là lần đâu tiên cô thấy anh đau khổ như thế, cho nên lòng cô cũng đau theo.

Cô khuyên giải an ủi nói: “Anh, anh đừng như vậy, anh cũng nói rồi, anh là, Lăng Hàn Dạ, trên đời dâu chỉ có 1 phụ nữ tốt, nếu không có Lâm Mạch Mạch thì vẫn còn người khác mà.”

Lăng Hàn Dạ nhìn Lăng Dinah, nước mắt đau khổ tràn ra: “Anh chỉ muốn cô ấy, anh chỉ muốn cô ấy, chỉ muốn cô ấy thôi.”

Giống như là chuyện quan trọng phải nói 3 lần, giọng điệu của anh bất lực mà kiên định đau khổ nói chỉ muốn Lâm Mạch Mạch 3 lần.

Nghe anh nói xong, ba người Long Tư Hạo, Lăng Dinah và Tô Dịch đều cau chặt mày.

Lăng Hàn Dạ chảy nước mắt, cười chua sót: “Khuya rồi, ngủ đi.”

Dứt lời, anh vị cầu thang, lảo đảo về phòng.

Lăng Dinah thấy Lăng Hàn Dạ lên lầu, hốc mắt cô cũng đỏ lên: “Lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc, cũng là lần dầu tiên thấy anh ấy đau buồn như vậy, anh trai em rất thật lòng với Lâm Mạch Mạch.”

Cô quay sang Long Tư Hạo, tủi thân nói: “Anh Tư Hạo, mấy hôm rồi không gặp, em thật sự rất nhớ anh, hôm nay cũng khuya lắm rồi, anh không cần về đâu.”

“Chăm sóc anh em cho tốt.” Long Tư Hạo chỉ nói vậy rồi lập tức xuống lầu, ra khỏi đại sảnh ngồi vào xe.

Sau khi anh và Tô Dịch ra khỏi đó, anh mới trầm mặt nhìn Tô Dịch: “Phải giao chuyện điều tra người thần bí cho cậu rồi.”

Tô Dịch nghe vậy, hỏi: “Tư Hạo, cậu nói thật cho mình biết, tại sao cậu lại để mình đi điều tra chuyện này mà không phải Lạc Thụy?

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt trầm ngâm, gương mặt tuấn mĩ không nhìn ra biểu hiện gì: “Tôi nghi ngờ Lạc Thụy chính là người thần bí.”

“Cái gì?” Tô Dịch nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Tư Hạo, tại sao cậu lại nghi ngờ Lạc Thụy?”

Long Tư Hạo híp mắt: “Mình để cậu ta điều tra bất cứ chuyện gì, cậu ta cũng tra ra được, chứng tỏ cậu ta rất có thể là người thần bí.”

Tô Dịch nhíu chặt mày: “Mình sẽ điều tra cậu ta.”

Long Tư Hạo nheo mắt, nhìn anh sâu xa: “Mình hi vọng cậu sẽ khong khiến mình thất vọng.”

Tô Dịch nhìn Long Tư Hạo gật đầu, mím môi im lặng.

Anh đợi Long Tư Hạo đi rồi mới rời đi.

Biệt thự Thủy Lộc Hồ.

Tuy Long Tư Hạo có gọi điện về nói Lê Hiểu Mạn không cần chờ, nhưng lúc này cô vẫn chưa ngủ, tắm xong vẫn ngồi trên giường nhìn anh về.

Bởi vậy, Long Tư Hạo vào phòng, liền thất cô vẫn đang ngồi trên giường.

“Hiểu Hiểu, sao em vẫn chưa ngủ?”

Long Tư Hạo sải bước đến chỗ Lê Hiểu Mạn, cúi người hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Có phải thiếu anh thì không ngủ được không?”

Bởi vì anh uống rượu, cho nên lúc dựa vào gần, mùi rượu nồng nặc liền xộc vào mũi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.