Nghe anh ta nói, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều kinh ngạc, lời này không giống người như Hoắc Vân Hy sẽ nói.
Anh ta đã bình thường trở lại sao?
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều kinh ngạc nhìn mình anh ta mới biết trước kia mình đáng hận bao nhiêu,
Anh ta cười vui vẻ: “Hai người không cần như vậy chứ?”
Anh ta lại nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, trước kia là anh có lỗi với em, còn tốt, em gặp được…”
Ngừng lại một chút anh ta mới cười, thản nhiên nói: “Còn tốt, em gặp được anh cả, có anh ấy chăm sóc em, anh yên tâm rồi.”
Lúc anh ta xưng một tiếng anh cả, Long Tư Hạo ngẩn ra, đôi mắt thâm sâu nhìn Hoắc Vân Hy, trong mắt đầy phức tạp.
Cậu ta chịu gọi anh một tiếng anh cả xem như hoàn toàn từ bỏ Hiểu Hiểu của anh sao?
Tuy bọn họ là an hem ruột nhưng lại không tình cảm sâu nặng như an hem khác, chuyện này từng làm cho anh cảm thấy tiếc nuối.
Trước kia Hoắc Vân Hy chưa bao giờ xem anh là anh cả mà anh cũng không thể nào xem cậu ta là em trai mình.
Lê Hiểu Mạn bị anh ta nói cho một câu mà kinh ngạc há hốc mồm, không biết phải nói gì liền nhìn Long Tư Hạo.
Không khí giữa ba người có chút xấu hổ, Hoắc Vân Hy biết mình đột nhiên thay đổi làm Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn không thích ứng kịp, anh ta không nói gì nhiều mà chỉ nói một câu về thành phố K liền xoay người đi hướng ngược lại.
Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt từ trên người Hoắc Vân Hy sau đó để Lạc Thụy hạ lệnh rời núi.
20 phút sau, binh đoàn MX và liên quan LR một trước một sau rời khỏi núi Mont.
Khiến bọn họ không nghĩ tới là dưới chân núi còn một đội Tự Kiến quân cường đại đang chờ họ.
Dưới chân núi bằng phẳng có ít nhất mười máy bay trực thăng đậu ở đó.
Lạc Thụy nhìn máy bay trực thăng thì nghi hoặc nhíu mày: “Tổng giám đốc, đám máy bay kia hình như không phải của chúng ta mà là…”
“Máy bay chiên đấu tư nhân của Knox.”
Long Tư Hạo nhìn một cái liền nhận ra, anh vừa dứt lời thì Knox và Frence từ một chiếc trực thăng kiểu mới có trọng tải lớn của Nga đi xuống.
Knox bước xuống, đám quân Tự Kiến quân của ông ta từ các máy bay khác cũng nhảy xuống.
Lần này bọn họ trang bị vô cùng hoàn mỹ, ngoại trừ súng máy tự động thì còn có súng lúc, súng máy, lựu đạn, có cả hỏa tiễn.
Dám vũ khí đó đều là Knox bị mật mua mấy năm qua, chính là để phòng ngừa gia tộc Knox bị người khác xâm lược.
Long Quân Triệt đi đằng trước thấy có người của quân Tự Kiến, ông ta vung tay lên, ý bảo binh đoàn MX không được tiến lên.
Hoắc Vân Hy nhìn xung quanh, cảnh giác hỏi: “Bọn họ là ai?”
Long Quân Triệt nheo mắt: “Nếu tôi đoán không sai, những người này chắc là Tự Kiến quân của Knox.”
Tuy ông ta và Knox chưa từng gặp nhau nhưng vì liên quan đến Long Tư Hạo, ông ta đã từng điều tra Knox, biết đến quân đội Tự Kiến của ông ta hơn nữa còn mua rất nhiều vũ khí quân sự tiên tiến.
Ông ta và Knox một không thù hai không oán, Knox lại bao vây binh đoàn của MX khiến cho ông ta cực kì khó hiểu.
Hoắc Vân Hy nhìn đám người Tự Kiến, ánh mắt lại nhìn Lê Hiểu Mạn.
Mà Lê Hiểu Mạn bị Long Tư Hạo gắt gao ôm vào lòng, ánh mắt của cô nhìn vào người Knox.
“Tư Hạo.”
Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, trong mắt đầy lo lắng.
Liên minh LR bị quân đoàn MX đánh lén, tổn thất nhiều thành viên và đạn dược, hiện tại lại bị Knox tập kích, liên minh LR nhất định không thể ngăn cản.
Long Tư Hạo ôm chặt Lê Hiểu Mạn, cho dù Knox có chuẩn bị mà đến, gương mặt tuấn mỹ của anh vẫn không hề hoảng sợ.
“Hiểu Hiểu.” Nhẹ giọng gọi một tiếng, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Lê Hiểu Mạn, nhịn không được đưa hai tay lên giữ lấy mặt cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói cưng chiều: “Yên tâm đi, anh sẽ không để bọn họ tổn thương em chút nào, cho dù có hy sinh tất cả liên minh LR anh cũng bảo vệ em chu toàn.”
Dứt lời anh nhìn Lăng Hàn Dạ: “Mang Hiểu Hiểu rời đi trước đi.”
Lập tức anh ra lệnh cho mười thợ săn hộ tống theo.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo muốn để cô rời đi trước nhưng lại rút hết tinh anh bên cạnh anh đi, trong lòng cô càng không muốn.
“Em không đi.” Cô trực tiếp bác bỏ, đôi mắt trong suốt nhìn chòng chọc Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh không cần như vậy có được không? Anh luôn tự quyết định cho em thứ em không muốn, em muốn đối mặt với tất cả nguy hiểm của anh.”
Long Tư Hạo nở nụ cười: “Hiểu Hiểu, lúc này không phải là lúc để bốc đồng, Nghiên Nghiên và Allen đang chờ em.”
Nhìn nụ cười dịu dàng của anh, Lê Hiểu Mạn tức giận nói: “Long Tư Hạo, em nói không đi là không đi, nếu anh còn ép em, hiện tại em liền chết trước mặt anh.”
Dứt lời cô muốn đoạt lấy cây súng trong tay Lạc Thụy để ép anh.
“Hiểu Hiểu.” Anh nhìn cô thật không biết làm sao: “Anh muốn tốt cho em.”