“Hoắc tổng, ngài xác định anh trai ngài nói là tổng tài của chúng tôi chứ? Sao ngài biết tổng tài đã về thành phố K?”
Hoắc Vân Hy nghe ra Lạc Thụy cũng đã rất ngạc nhiên, liền nói chuyện điện thoại lúc nãy của Hoắc Nghiệp Hoành nói cho Lạc Thụy biết.
Sau đó anh cúp máy.
Lạc Thụy nghe xong thì nhìn điện thoại hồi lâu, sau đó mới nghĩ muốn gọi cho Thành Thúc ở thành phố K xác nhận, nhưng lại không liên lạc được.
Trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, lập tức gọi báo chuyện Long Tư Hạo về thành phố K cho Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nghe tin thì cũng kinh ngạc vô cùng, mà nhiều hơn là mừng rỡ không thôi.
Mặc dù tin tức không quá chắc chắn, nhưng Lê Hiểu Mạn lúc này liền quyết định trở về thành phố K.
Cô đơn giản nói tình huống cho Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long, sau đó cùng chúng về thành phố K.
Lăng Hàn Dạ nhận được điện thoại cũng muốn về thành phố K xác nhận, vậy nên quyết định trở về cùng Lê Hiểu Mạn.
Lăng Hàn Dạ quyết định về, vậy nên Lăng Dinah cũng đi theo anh.
Về phần Âu Dương Thần, tạm thời ở lại tổng bộ.
Hơn một tháng không thấy Long Tư Hạo, Lạc Thụy muốn trở về xác nhận một chút, vậy nên anh quyết định về K, để cho thập đại thợ săn ở lại núi Hiết Nhĩ chờ tin, để anh xác nhận lại rồi bảo cho bọn họ ở tổng bộ sau.
....
Thành phố K
Hoắc Nghiệp Hoành cúp máy với Hoắc Vân Hy xong thì tự mình đi tới TE.
Lúc này ông đã đứng bên ngoài phòng làm việc của Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo đang xem phân tích báo cáo tiêu thụ quý gần nhất của TE, trong phòng còn có trưởng phòng tiêu thụ.
Thư ký gõ cửa phòng, sau khi được Long Tư Hạo cho phép mới đưa Hoắc Nghiệp Hoành đi vào.
Thư ký vào xong thì cung kính nói: “Long tổng, Hoắc lão gia từ Hoắc thị tới.”
Long Tư Hạo đang xem báo cáo tựa như không nghe được lời của thư ký mà không có chút phản ứng nào, ánh mắt nhạy bén chưa hề rời khỏi bản báo cáo.
Mặc dù anh chỉ lẳng lặng xem báo cáo, nhưng sắc mặt lạnh lùng của anh cũng khiến trưởng phòng tiêu thụ nơm nớp lo sợ.
Thư ký thấy Long Tư Hạo không để ý đến thì thức thời lui ra ngoài, mà trưởng phòng tiêu thụ cũng lui ra ngoài.
Hoắc Nghiệp Hoành chống quải trượng thấy từ khi ông vào, Long Tư Hạo ngay cả mặt cũng chưa ngẩng lên nhìn ông thì nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi, mang theo ưu thương nồng đậm.
“Tư Hạo, cháu không hoan nghênh ông nội tới sao? Ai!”
Hoắc Nghiệp Hoành thở dài xong thì Long Tư Hạo mới đặt ánh mắt lên khuôn mặt buồn rầu già nua của ông.
Anh híp đôi mắt hẹp dài lãnh lệ của mình, sắc mặt lạnh lùng làm người ta không biết anh đang suy nghĩ điều gì, giọng nói trầm thấp mà lãnh đạm: “Tôi không vui mừng, không hoan nghênh ông cũng tới, ông có việc gì sao?”
Giọng của anh lãnh đạm giống như đang nói với ai đó xa lạ.
Hoắc Nghiệp Hoành nghe cách nói chuyện xa cách của anh thì càng nhíu chặt mày, sắc mặt thêm nghiêm trọng, trong mắt là ưu sầu dày đặc.
Trước kia anh lạnh lùng với ông, ít nhất vẫn còn gọi ông một tiếng ông nội, nhưng giờ....
Hoắc Nghiệp Hoành thoáng chốc liền như đã già đi rất nhiều, ông chống quải trượng ngồi xuống: “Tư Hạo, ông nội nghe nói cháu bị súng bắn bị thương, tới thăm cháu một chút, giờ cháu thế nào rồi?”
Nghe thấy ông nhắc chuyện bị thương, ánh mắt Long Tư Hạo càng thêm lạnh lẽo: “Ông tới e là không phải chỉ để xem tôi thế nào rồi.”
Hoắc Nghiệp Hoành cảm nhận được hơi thở lạnh băng xung quanh Long Tư Hạo: “Hoắc thị gần đây xảy ra chuyện gì, ta nghĩ cháu cũng biets.”
Long Tư Hạo lãnh mị cười: “Đương nhiên biết, Hoắc thị sắp phá sản rồi.”
Anh thản nhiên nói ra mấy chữ này, Hoắc Nghiệp Hoành nghe mà trong lòng run rẩy.
Ông nắm chặt quải trượng, dù dùng cách gì, ông cũng tuyệt sẽ không để cho Hoắc thị sụp dổ.
Hoắc thị là tâm huyết của cả đời ông, nhất định ông phải làm cho Hoắc thị hồi sinh.
“Tư Hạo, cháu đã lâu chưa gặp ông nội, ai! Cháu không thể coi ta là ông nội mình như lúc trước sao? Ông nội nhớ khi còn nhỏ cháu đã rất thích ông nội.”
Long Tư Hạo lạnh lùng đưa mắt nhìn ông: “Ông nói đó là chuyện khi tôi còn bé, giờ không phải là hai mấy năm trước nữa.”
Hoắc Nghiệp Hoành vì thái độ của Long Tư Hạo mà phải che đe giận dữ trong mắt, trầm mặc hồi lâu rồi mới mở miệng: “Tư Hạo, cháu...., được, chuyện còn bé không nói, ông nội hôm nay tới đây có một việc, ông nội hy vọng....”
Không đợi Hoắc Nghiệp Hoành nói xong, Long Tư Hạo liền cắt lời: “Ông muốn tôi giúp ông giữ lại Hoắc thị?”
Hoắc Nghiệp Hoành thấy Long Tư Hạo đã đoán được mục đích của mình thì vẻ mặt hơi lúng túng, sau đó cời nói: “Tư Họa, cháu là cháu trai của ông nội, tương lai ông nội đi rồi thì Hoắc thị này tự nhiên sẽ là của cháu, cho nên...”
“Cháu trai của ông không chỉ có mình tôi.” Long Tư Hạo cắt ngang lời ông lần nữa, ánh mắt âm độ nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Tôi không có hứng thú với chuyện cứu vớt Hoắc thị.”
Thấy Long Tư Hạo trực tiếp cự tuyệt, Hoắc Nghiệp Hoành cũng không mấy kinh ngạc, đôi mắt già nua ngày càng híp chặt, trên mặt lại là nụ cười lạnh: “Tư Họa, nếu cháu không giúp Hoắc thị vượt qua khó khăn lần này, cháu nhất định sẽ hối hận.”
Long Tư Hạo ngưng mắt nhìn ông: “Không gì có thể uy hiếp tôi đâu.”
Hoắc Nghiệp Hoành nhìn sắc mặt lạnh lùng của Long Tư Hạo thì cảm thấy anh đã thay đổi, so với trước kia thì càng thêm âm trầm, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ, càng ngày càng tuyệt tình.
Ông cười quỷ dị: “Ha ha, Tư Hạo, rồi sẽ có lúc cháu phải van cầu ông nội.”
Dứt lời, ông đứng lên nhìn Long Tư Hạo, sắc mắt trầm xuống vài phần: “Đồ giả ở Hoắc thị có liên quan đến Tư Hạo chứ?”
Ông đã điều tra sự việc này, nhưng không tra ra được gì.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy Hoắc thị chắc chắn bị người gài bẫy, mà người đối nghịch với Hoắc thị ông nghĩ đến cũng chỉ có Long Tư Hạo.
Đứa cháu này luôn trách ông năm đó hại chết mẹ nó, vậy nên rất có thể vì việc đó mà muốn trả thù.
Đáy mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo: “Vu khống cũng cần có bằng chứng.”
Hoắc Nghiệp Hoành lạnh nói: “Tư Hạo, ông nội có vu khống hay không thì trong lòng cháu rất rõ ràng, trừ cháu ra, ông nội không thể nghĩ thêm ai có cái bản lĩnh khiến Hoắc thị gục ngã. Mẹ cháu chết năm đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, cháu hận ông nội nhiều năm như vậy cũng đã đủ rồi.”