“A...” Cô ngã sấp xuống đất, bữa sáng trong tay cô cũng bay ra ngoài.
Cái khay, tách cà phê đều vỡ vụn, bữa sáng cũng tung tóe trên đất.
Bữa sáng cô chuẩn bị tỉ mỉ cứ như vậy mà bị hỏng, cô rơi nước mắt, sao cô lại ngốc vậy chứ, sao có chút chuyện cũng không làm được vậy?
Trước khi cô ngã, Long Tư Hạo đã xuống xe, nhưng tốc độ của anh có nhanh thế nào, vẫn cứ chậm một bước, Lê Hiểu Mạn vẫn ngã sấp trên đất.
Nhìn cô quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mông lung, anh liền cau mày, ánh mắt vô cùng đau lòng.
Ngoài cảm giác đau lòng, anh còn cực kì tức giận, giận mình chạy không đủ nhanh, không đỡ được cô.
Anh bước nhanh đến, ngồi xổm xuống đang định đỡ cô, thì Lê Hiểu Mạn đã chịu đau, đứng dậy chạy tới chỗ bữa sáng bị rơi.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt mấy mảnh cốc vỡ ra, nhìn cà phê và bữa sáng của anh trên đất, cắn chặt môi, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Long Tư Hạo thấy thế, lập tức bước đến, kép cô lên, thấy mặt cô đầy nước mắt thì vô thức đưa tay lau giúp cô, hỏi: “Khóc đau lòng như vậy, có phải là ngã rất đau không?”
Lê Hiểu Mạn khẽ lắc đầu, nức nở: “Bữa sáng mất rồi, là em ngu ngốc, có mỗi việc nhỏ như vậy cũng không làm được.”
Long Tư Hạo thấy cô khóc là vì làm rỏi bữa sáng cua anh trên đất thì rất rung động, ánh mắt ngập tràn tình cảm, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi của cô.
“Tư...” Lê Hiểu Mạn chợt ngẩn ra, không phải anh bị mất trí nhớ sao?
Long Tư Hạo rời khỏi môi cô thì thu tay ra, ôm cô vào lòng, vô thức nói: “Nha đầu ngốc, bữa sáng mất rồi còn có thể làm lại mà.”
Lê Hiểu Mạn lại ngẩn ra vì ba chữ “Nha đầu ngốc” của anh, cô trợn mắt: “Anh vừa gọi em là gì?”
"Nha đầu ngốc" là một trong những tên gọi thân mật mà Tư Hạo gọi cô, mỗi lần cô nghe anh nói 3 chữ đó, cô đều cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Không phải Tư Hạo của cô mất trí nhớ sao? Không phải rất lạnh lùng với cô sao?
Sao có thể gọi cô là nha đầu ngốc?
Cô nhìn anh chằm chằm, dùng mắt dò hỏi.
Mà Long Tư Hạo thì lại nhìn vào cổ tay cô, thấy chỗ đó trầy da thì khẽ híp mắt lại, lập tức khom người bế cô lên, xoay người bước vào đại sảnh.
Lê Hiểu Mạn thấy anh làm vậy, thì kinh hãi đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc.
Long Tư Hạo xem xong giấy chứng nhận kết hôn thì khác trước quá nhiều.
Sao anh lại chuyển biến nhanh như vậy?
Giấy chứng nhận kết hôn có ma lực lớn đến vậy sao?
Vào đến đại sảnh, Long Tư Hạo đặt cô lên sofa, sau đó để quản gia vào phòng ngủ tầng 3 lấy hộp sơ cứu.
Nhưng thấy quản gia lớn tuổi đi quá chậm, anh liền nói với Lê Hiểu Mạn “Chờ anh nửa phút”, sau đó chạy thẳng lên lầu.
Lê Hiểu Mạn, nhóm người giúp việc trong đại sảnh và chú Thành quản gia mới đi đến lầu hai đều kinh ngạc há hốc miệng.
Lê Hiểu Mạn thẫn thờ, Tư Hạo của nàng phục hồi trí nhớ rồi phải không?
Nhưng trông bộ dang anh thì không giống lắm.
Lúc cô còn đang xoắn quít chuyện Long Tư Hạo rốt cuộc đã khôi phục trí nhớ chưa thì Long Tư Hạo đã cầm hộp cấp cứu chạy xuống.
So với tốc độ chạy lên lầu, anh chỉ cần mười giây để chạy xuống.
Long Tư Hạo cầm hộp cấp cứu ngồi xuống cạnh Lê Hiểu Mạn đang há hốc miệng, mở hộp thuốc ra, sau đó lấy đồ xử lý vết thương cho cô.
KHi thấy vết sẹp bỏng trong tay cô, anh liền nhíu mày, nhìn cô hỏi: “Sao chỗ này lại bị thương? Bị thương lúc nào?”
Lê Hiểu Mạn khép miệng lại, nhìn vào tay, vết bỏng này là bị lúc di chuyển những cột gỗ cháy ở vụ nổ lần trước.
Hơn một tháng, vết sẹp đã gần như khỏi hẳn, chỉ còn lại vết sẹo nho nhỏ, không nhìn kĩ thì căn bản sẽ không phát hiện ra được.
Cô đưa mắt nhìn Long Tư Hạo, mỉm cười: “Là em không cẩn thận bị bỏng thôi, không sao nữa rồi.”
Dứt lời, cô cúi đầu, hỏi: “Tư Hạo, anh còn nhớ vụ nổ ở Marseilles không?”
Long Tư Hạo đang xử lý vết trầy cho cô, động tác vô cùng dịu dàng cẩn thận, rất giống trước đây.
Nghe Lê Hiểu Mạn hỏi, anh liền nhíu mày, nhìn cô: “Nổ gì? Em đến Marseilles rồi sao?
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt này, Tư Hạo hỏi vậy chứng tỏ anh vẫn chưa khôi phục tró nhớ, vậy tại sao anh lại yeu thương cô như thế?
Long Tư Hạo xử lý vết thương cho cô xong, thì quay sang nhìn cô.
Thấy sự mất mát trong mắt cô, anh liền nheo mắt, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ đau lòng.
Anh ngồi xổm xuống, nhấc váy của cô lên, thấy đầu gồi cũng xước xát thì lại nhíu mày, xử lý vết thương cho cô.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, cảm thấy bọn họ như trở về ngày trước, nhất thời lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Long Tư Hạo xử lý xong, đang định đứng lên thì Lê Hiểu Mạn đã xán đến, hôn lên môi anh: “Cảm ơn ông xã.”
Long Tư Hạo khẽ run lên, anh mắt âm u nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn: “Anh đến công ty, hôm nay không nên đụng vào nước.”
Lê Hiểu Mạn chỉ ngây ngốc gật đầu: “Vâng!”
Lập tức, cô lại nghiêm túc hỏi: “Tư Hạo, trí nhớ của anh bây giờ vẫn chỉ giới hạn ở chuyện em là con gái Long Quân Triệt thôi sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo trở nên thâm thúy, đáy mắt như biển lớn mênh mông, khiến người ta không nhìn thấu.
Anh không trả lời vấn đề của Lê Hiểu Mạn, trong lòng thầm nghĩ đến nguyên nhân tại sao vừa nghe 3 chữ Lê Hiểu Mạn, anh liền nghĩ cô là con gái Long Quân Triệt, nhưng lại chẳng biết gì cả.
Trong lòng anh xác định, trí nhớ của anh không hề hoàn chỉnh, dường nhưu anh đã mất 1 phần trí nhớ về cô rồi.
Vừa nhìn thấy cô té ngã trên đất, anh vô cùng đau lòng, thấy cô khóc vì không llafm được bữa sáng cho anh, anh liền cảm thấy cực kì rung động, cực kỳ vui sướng, cực kỳ kích động.
Lúc cô ngã trên đất, anh liên biết, cô chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh.
KHi thấy tay cô bị thương, anh càng đau lòng không thôi, bởi vì thấy quản gia lấy thuốc quá chậm cho nên vô cùng sốt ruột, không chờ kịp liền tự chạy lên.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không trả lời cô thì liền kéo, nhìn vào mắt anh: “Tư Hạo, em phải nói rõ ràng với anh, Long Quân Triệt là Long Quân Triệt, em là em, anh không thể vì quan hệ của em và Long Quân Triệt mà chán ghét em được.”