Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

Chương 183



Nguyện ý cái gì chứ? Nguyện ý làm mọi việc vì nàng sao? Lời này như thế nào cũng rất quái dị a! Hai người cứ như vậy mắt to nhìn mắt nhỏ.

Cố Vân mở to mắt nhìn hắn, Túc Lăng căng thẳng cũng hiểu được vừa rồi chính mình trả lời thực vụng về, ngăm đen màu da đỏ sậm, cũng may không rất rõ ràng. Trong lòng rõ ràng khẩn trương phải chết trên mặt cũng là một bộ người khác thiếu hắn mấy chục vạn. Cố Vân xì cười, không thể tưởng được hắn còn có một mặt đáng yêu như vậy.

Tiếng cười này cũng đánh vỡ không khí ái muội, Cố Vân cười đến có chút khoa trương, sắc mặt Túc Lăng lần này là thật đen lại.

Ho nhẹ một tiếng dấu ý cười, Cố Vân nhanh chuyển đề tài, “Ngươi hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?”

Bị Cố Vân cười chọc giận, Túc Lăng hừ lạnh: “Ngày đầu tiên luyện binh ta đến xem, không nghĩ tới giáo đầu lại nhàn hạ!”

“Ta ——” Cố Vân vốn muốn giải thích nhưng là nghĩ lại, quả thật là chính mình hiện tạm rời cương vị công tác, sai lầm chính là sai lầm, không có gì để giải thích, Cố Vân nghiêm mặt nói, “Thực xin lỗi, sẽ không có lần sau.”

Thuận miệng nói bất quá là muốn đùa nàng ai ngờ nàng thật sự, Túc Lăng vội la lên: “Ta đùa nàng mà thôi, nàng không nên tưởng thật a! Thân thể nàng còn không có hoàn toàn khôi phục, muốn luyện cái gì an bài đi xuống là được cũng không cần tự mình làm khổ mình. Túc gia quân mấy chục vạn đại quân, luyện binh ta cũng không nhiều lần trình diện.”

Vẻ mặt Cố Vân vẫn là nghiêm túc trầm mặc không nói gì. Túc Lăng lại nóng nảy, “Nàng nghe thấy lời nói của ta không?”

Cố Vân đứng dậy, vỗ vỗ quần áo cùng tóc, một bộ hoàn toàn không có nghe thấy hắn nói cái gì càng đừng nói đáp lại. Sợ nàng lại cố chấp, đem thân thể vừa mới đỡ lại mệt suy sụp, Túc Lăng thói quen gầm nhẹ: “Đây là quân lệnh!”

Cố Vân cầm một sợi cỏ khô, bên môi giơ lên trêu tức tươi cười, không nhẹ không nặng hỏi: “Là ai kiêu ngạo vậy Túc đại tướng quân?”

Hàng năm ở trong quân, hạ lệnh đã thành thói quen, quýnh lên liền thốt ra, Túc Lăng có chút xấu hổ, sắc mặt tự nhiên là phi thường khó coi.

Râu hổ ngẫu nhiên nhổ chút là được rồi, hắn mà thẹn quá thành giận nàng còn phải thu thập tàn cục, Cố Vân cười nói: “Cơm trưa lập tức liền đến, Túc tướng quân sao không mau đến xem tướng sĩ của ngươi thao luyện như thế nào a?”

Túc Lăng như trước ngồi dưới đất, ưng mâu thẳng tắp trừng Cố Vân.

Cố Vân chọn mi cười khẽ, “Không đi?”

Túc Lăng bất đắc dĩ đứng dậy, “Đi thôi.”

Hai người sóng vai đi hướng phía sau núi, một đường không nói gì. Cố Vân âm thầm cắn môi, ai tới nói cho nàng về sau nàng muốn như thế nào cùng hắn ở chung tự nhiên a?

Đi đến sân huấn luyện, chỉ nhìn đến một đám tráng hán thẳng tắp nằm trên mặt đất, tùy ý có thể thấy được binh khí phân tán trên mặt đất, mỗi người đều như là từ trong nước vớt lên, có người hai mắt nhắm nghiền, có người mở to mắt thẳng tắp nhìn cây cối, trong ánh mắt đều là hư không.

Túc Lăng nhẹ nhàng nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Đây là ngươi nghiên cứu ra phương thức luyện binh mới?” Hay là hiểu lầm nàng, nàng ở Ỷ Thiên uyển nằm ngẩn người, các tướng sĩ ở trong rừng cây ngẩn người?

Cố Vân chỉ cảm thấy ngọn lửa từ đáy lòng thẳng nhảy lên đầu, tiếng rống giận dữ cũng xuyên phá tận trời, “Dư Thạch Quân —— “

Tiếng Cố Vân rống giận dữ đánh thức không ít tướng sĩ nhắm mắt, nhìn chỗ nàng đứng, thấy Túc Lăng, chỉ cần là thấy hắn biểu tình tướng sĩ đều là kinh hoảng thêm kính sợ, bọn họ nhanh chóng đứng lên, thẳng tắp đứng. Người bên cạnh cảm giác được có động tĩnh cũng ngẩng đầu nhìn, thấy Túc Lăng cơ hồ là nháy mắt liền nhảy dựng lên, mệt mỏi trở thành hư không.

Dư Thạch Quân tựa vào một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, xa xa liền thấy Cố Vân cùng Túc Lăng, ngay khi nàng Hà Đông sư rống đồng thời Dư Thạch Quân cũng đã muốn chạy đến trước mặt nàng, “Có.”

Có chút hưng phấn mà nhìn về phía sau nàng Túc Lăng, Dư Thạch Quân cung kính nói: “Tướng quân!” Hắn là Túc thống lĩnh phó tướng, bình thường thiếu có cơ hội có thể cùng tướng quân tiếp xúc, tướng quân lần này nhưng lại tự mình tiến đến, có thể thấy được hắn đối này nhóm này thập phần coi trọng.

Túc Lăng khẽ gật đầu, biểu tình vĩnh viễn nghiêm túc nhìn không ra hắn là vui hay là giận.

“Bọn họ đang làm gì?”

Dư Thạch Quân chỉ lo quan sát Túc Lăng, không chú ý tới sắc mặt Cố Vân đã muốn không thể dùng từ âm trầm đến hình dung, vì thế chi tiết trả lời: “Nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.