Tôi hoàn toàn không ngờ đến có ngày mình lại dính phải chướng ngại như này trong suốt sự nghiệp.
Mới vừa nãy thôi, tôi – Bạch Nhất, người đứng đầu bảng công trạng với 423 lần liên tiếp câu hồn thành công, một nhân viên ưu tú, chỉ vì tiện tay mà bị trừ mất tiền thưởng năm nay.
18.
Đây chắc chắn là một sự sỉ nhục!!!
19.
Cảm giác bây giờ của tôi thế nào ấy hả?
Hối hận, tôi bây giờ cực kỳ hối hận, tới mức chỉ hận không thể băm luôn cái tay này của mình.
Nếu ông trời tình nguyện cho tôi thêm một cơ hội làm lại, vào đúng khoảng khắc Lệ Lâm Xuyên kia nổ súng, tôi sẽ xoay người bỏ đi ngay.
20.
Nhưng mà trời cao cũng không chịu cho tôi cơ hội ày, thứ được viết trong Sổ Sinh Tư, căn bản là Không! Thể! Sửa! Lại!
21.
Thôi, đành vậy, tôi chấp nhận
22.
Tôi không hiểu tại sao Sổ Sinh Tử lại gặp vấn đề, làm tài liệu về Lệ Lâm Xuyên không xuất hiện đúng lúc, hoặc cũng có thể loại linh hồn không bình thường như hắn sẽ gây họa cho Vô Thường vô tội đi ngang qua, nhưng trước mắt, tôi chỉ có thể cố gắng hoàn thành việc của mình trước.
23.
Để duy trì hình tượng lạnh lùng của Vô Thường tại nhân gian, tôi cố tình hạ thấp giọng nói, bảo đảm âm thanh phát ra trở nên khàn đặc khó nghe.
“Lệ Lâm Xuyên?”
Hắn cúi đầu nhìn thi thể mình, không để ý tới tôi.
Rất nhiều những linh hồn vừa chết, do không thể chấp nhận thực tại mà phong bế* bản thân, tình huống như Lệ Lâm Xuyên tôi đã thấy nhiều rồi, cũng chẳng buồn để ý tới sự lạnh nhạt của hắn, chỉ lo nói xong kịch bản mà mình đã diễn suốt mấy trăm năm qua: “Tôi là Bạch Vô Thường, anh đã chết rồi, đi theo tôi đi.”
*phong bế, xét về y học thì hiểu đơn giản là gây tê, trong trường hợp này cơ bản là tự cô lập bản thân, như cách Lệ Lâm Xuyên không quan tâm tới Bạch Nhất mà chỉ nhìn xác mình vậy.
24.
Theo lý mà nói, tôi cảm thấy câu này của mình là cực kỳ ngu ngốc, nhưng Diêm Vương không cho tôi sửa thì đâu thể tự thay đổi được, ai bảo ông ta là cấp trên của tôi chứ.
25.
Nói xong lời thoại, tôi thật sự rất muốn mau chóng đi khỏi cái nơi đau lòng làm tôi mất chuyên cần của cả một năm này, thế là tôi cầm khóa câu hồn, kéo đi. Nhưng điều làm tôi bất ngờ là Lệ Lâm Xuyên bị tôi kéo thì lảo đảo, xém chút là té ngã.
26.
Hở? Sao một linh hồn lại xém té ngã? Anh trai à, ai thực sự đã chết rồi ấy hả?
27.
Hắn lảo đảo, khó lắm mới đứng vững lại lần nữa, cuối cùng mới chịu ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ngay khi thấy rõ gương mặt hắn, tôi chợt hiểu ra, hắn thật sự đã chết rồi.
Có lẽ so với cái chết đơn thuần thì trường hợp này của hắn phức tạp hơn chút.
28.
Lệ Lâm Xuyên có vẻ ngoài rất đẹp, cũng cực ưa nhìn, mi dài môi mỏng, cả khuôn mặt không có tì vết nào. Máu tươi trên trán trào ra thấm ướt nửa gương mặt hắn, dòng máu đỏ chảy dọc xương gò má, tụ lại trên chiếc cằm góc cạnh, rơi từng giọt xuống dưới, làm phần cổ áo sơ mi ướt đẫm.
Hắn nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp tới hút hồn, nhưng sâu trong con ngươi đen láy ấy lại chỉ có một mảnh tro tàn vụn vỡ.
29.
Tôi bỗng thấy da đầu tê dại.
30.
Tôi không biết mấy người có từng gặp phải người bị ép tới bước đường cùng bao giờ chưa. Đôi mắt của bọn họ sẽ trở nên u ám, ánh mắt tan rã, khiến người khác nhìn thôi cũng sẽ có cảm giác như bị kéo vào vực sâu tuyệt vọng.
Lệ Lâm Xuyên có một đôi mắt như thế.
Mà có lẽ tình trạng của hắn còn nghiêm trọng hơn.
Đôi mắt của hắn như đã hoàn toàn tan nát, như pha lê vụn vỡ rơi xuống vũng bùn, chỉ chứa đầy những thứ dơ bẩn, không có một tia sáng nào có thể lọt vào được.
31.
Đã nhiều năm rồi tôi không còn nhìn thấy ánh mắt như vậy nữa.
Khi trước, người cũng sở hữu ánh mắt như vậy cuối cùng đã biến thành lệ quỷ, hoành hành một phương, hại chết vô số người, cuối cùng cấp trên của cấp trên của tôi, cũng chính là Phong Đô Đại Đế đã phải tự mình ra tay, nhốt kẻ đó xuống địa ngục.
32.
Nếu Lệ Lâm Xuyên cũng biến thành lệ quỷ, tôi chắc chắn là người đầu tiên ngỏm củ tỏi.
Để tránh việc vừa mất tiền thưởng cuối năm vừa phải mất luôn cả linh hồn, tôi quyết định hôm nay mình sẽ vất vả hơn chút, chạy thêm một chuyến dẫn củ khoai lang bỏng tay này về địa phủ đã rồi tính sau.
33.
Ỷ vào việc Lệ Lâm Xuyên không thấy được gương mặt của mình, tôi cố đè giọng xuống, giờ còn hơn vừa nãy, âm u lên tiếng: “Đi thôi.”
34.
Lệ Lâm Xuyên vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng lại rất phối hợp mà đuổi kịp bước chân tôi. Nói thật, lâu rồi tôi không gặp phải con quỷ nào mới chết lại im lặng tới vậy, nếu không phải ánh mắt của hắn quá đỗi tuyệt vọng, có khi tôi còn rất vui lòng nghe hắn kể về cuộc sống của mình lúc còn sống.
Có điều dù cho tôi có vui lòng nghe đi chăng nữa, chưa chắc hắn đã vui lòng kể.
35.
Tôi không đoán nổi cuộc sống như thế nào mới có thể biến một người đàn ông có tiền, trẻ tuổi lại còn đẹp trai như vậy trở nên tuyệt vọng, nhưng ngay khoảnh khắc bước vào cổng địa ngục, tôi còn như bị ma xui quỷ khiến mà nói một câu: “Chuyện trước kia, đừng lưu luyến.”
36.
Tôi vốn tưởng mình sẽ không được đáp lại, nhưng Lệ Lâm Xuyên lại lần đầu liên tiếng trả lời tôi, mặc dù chỉ có hai chữ đơn giản.