Tôi nhấc máy, đối phương lập tức nói: “Lâm tiểu thư, cô đùa tôi sao?”
Tôi cười: “Đã nhận được mail?”
“Cô gửi mail từ đó?”
Giọng Lý Huy Trạch vội vã như có một sự khó hiểu bị giấu kín.
Tôi không trả lời thẳng, chỉ nói: “Đều có cách.”
Hiển nhiên, Lý Huy Trạch không dự đoán được tôi sẽ trả lời như vậy, anh ta dừng lại một chút, tâm trạng đột nhiên tốt lên, giọng nói mang ý cười: “Nếu tôi biết bữa tiếc từ thiện kia mang đến cho tôi nhiều phiền toái như vậy thì chắc chắn sẽ không đi. Lão hồ li Hà Vạn Thành này hại chết tôi rồi.”
Tôi cười, giả như không biết: “Lô đất này đối với anh cũng là tình thế bắt buộc, sao có thể nói là tôi hại người? Hơn nữa, theo tôi biết, anh trai anh gần đây o ép anh gần chết không phải sao?”
“Hồ Khiên Dư cũng chẳng là cái gì …” Anh ta nói tới đây, bỗng dưng dừng lại, sửa giọng rất nhanh, “Cô chắc chắn là 2 triệu 1 trăm ngàn?”
Tất nhiên tôi biết anh ta nói lời này có ý gì, nhưng chỉ làm bộ như không biết còn cố ý nói: “Ý anh là?”
“Lô đất kia, chắc chắn không chỉ đáng giá này.”
Đương nhiên tôi biết lô đất này không chỉ có giá như vậy.
Với hiểu biết của tôi về lô đất này, cùng với những tài liệu đã thu thập, nó quả thật rất có giá trị, lại được chính phủ Hongkong hợp tác khai thác.
Theo sự định giá của tôi, khoảng 3 triệu 1 trăm đồng dao động một chút.
Nhưng tôi cũng không tính nói cho Lý huy Trạch.
Tin tức này, tôi biết, Lý Huy Trạch nhất định cũng biết, đâu cần tôi phải nói.
Điều mà tôi muốn nói cho anh ta là, tôi có khả năng gửi mail từ máy Hồ Khiên Dư, vì vậy, cũng có đủ tư cách cùng anh ta hợp tác.
“Vậy … anh định giá bao nhiêu?” Tôi hỏi.
Ở bên kia Lý Huy Trạch cười ra tiếng, lập tức lại im bặt: “Lâm tiểu thư, không phải cô là do Hồ Khiên Dư phái tới điều tra tôi?”
Tôi cũng không vòng vo, nói thẳng: “Tôi định giá 3 triệu 1 trăm ngàn.”
Đầu kia dừng lại một chút, lập tức hỏi: “Lâm tiểu thư, vì sao muốn đem tài liệu giả mail cho tôi?”
“Mail đó không phải là giả.” Tôi nói.
“A?” Lý huy Trạch dường như có hứng thú.
Tôi chậm rãi tiếp tục nói: “Mail này là tôi lấy được ở trong máy tính Hồ Khiên Dư. Lý tiên sinh, anh chỉ cần nhớ rõ điều này là được.”
****************
Tôi ở trong xe đợi Hồ Khiên Dư cùng Vương Thư Duy.
Hồ Khiên Dư đến nay đều tự mình lái xe, trợ lý cũng chỉ cần một mình Vương Thư Duy, bây giờ có thêm tôi.
Nói chung hắn không phải là người thích phô trương, nên không cần lãng phí thời gian đợi lái xe đến đón hoặc vì mấy chuyện lặt vặt mà liên lạc với trợ lí.
Cũng coi như bất hạnh cho Vương Thư Duy, xe đi đến giữa đường thì tắc. May mà Hồ Khiên Dư là dân sành đua xe, sau khi đường thông, hắn chỉ thản nhiên nói với tôi một câu: “Ngồi cẩn thận.” Sau đó lập tức đạp ga tăng tốc, chiếc BMW màu đen như bay trên đường.
Đúng 8:50, chúng tôi đến tòa lầu trung tâm Luân minh.
Thời gian rất chuẩn.
Hai viên trợ lí đứng ở cửa thang máy chờ, bộ dáng như ngồi trên chảo lửa, nhìn thấy Hồ Khiên Dư lập tức chạy đến.
“Hồ tổng, ngài cuối cùng cũng đến! Tại sao gọi điện thoại đều tắt máy, Trình tổng của chúng tôi đã gấp lắm rồi!”
Hai viên trợ lí này dẫn đường, một trước một sau đi vào phòng họp của Thịnh Thiên.
Hồ Khiên Dư cùng Trình Thuận Thành đàm phán rất thuận lợi, nhanh chóng kí kết thỏa thuận, còn nhanh hơn những gì Hằng Thịnh mong muốn.
Nhưng vấn đề chia lợi nhuận trước đây đôi bên vẫn không đạt được nhất trí. Trước khi Hồ Khiên Dư vào Hằng Thịnh, công ty vẫn có những cổ phiếu truyền thống trọng điểm. Sau khi Hồ Khiên Dư đảm nhiệm vị trí CEO, ngược lại lại đầu tư vào bất động sản, một lĩnh vực ở trong nước đang phát triển rối ren, quyết định đưa những công ty bất động sản hải ngoại ra thị trường đã đứng vững trước sự chèn ép của nhiều phía, lợi nhuận rất lớn.
Mà mấy năm gần đây hắn lại để ý đến thị trường hoàn toàn mới – Hongkong, chuẩn bị tiến vào cạnh tranh cùng với giới bất động sản bản địa. Dự án này không giống với việc phát triển trong nước, nên cùng hợp tác với Luân Minh là một kế hoạch quan trọng.
Ngược lại, Luân Minh cũng cần hợp tác với Hằng Thịnh để mở rộng ra thị trường Singapore.
Nhưng cho dù việc hợp tác này là đôi bên cùng có lợi, nhưng trong việc chia lợi nhuận hai bên vẫn không tìm được tiếng nói chung.
Nhưng theo ý tôi, nguyên nhân chủ yếu cũng là trên tay Hồ Khiên Dư còn có quân bài: Buổi chiều, Lý Huy Trạch mời hắn đến, nếu Lý thị có hứng thú đối với dự án khai phá khu đông, cho dù Hồ Khiên Dư không cùng hợp tác với Lý thị, nhưng đến lúc đó tin tức hắn cùng đàm phán với con trai nhà họ Lý truyền ra giới kinh tế tài chính Hongkong, với Hằng Thỉnh chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Ở bên ngoài sóng êm gió lặng nhưng bên trong đã nằm tất cả trong tay, là sở trường của Hồ Khiên Dư.
Đây là sự đánh giá của tôi với đối thủ này.
Tuy rằng, hắn có lẽ chưa bao giờ xem tôi là đối thủ.
*************
Sau khi kết thúc, chúng tôi trở về khách sạn.
Khách sạn Felix tập hợp không ít giới truyền thông. Hồ Khiên Dư theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ tiến vào bữa tiệc. Nhìn qua, những nhân vật nổi tiếng ở Hongkong hầu như đều có mặt.
Đập vào mắt là những cô gái hoặc dịu dàng xinh đẹp hoặc tha thướt kiều diễm, tinh tế tỉ mỉ. Những chàng trai phong độ tuấn tú đứng thành tốp năm tốp ba trò chuyện.
Chúng tôi hiện tại đứng ở cửa cũng đã có rất nhiều người đến chào hỏi.
Hồ Khiên Dư thấy vậy ánh mắt lập tức liếc về Vương Thư Duy đang đứng một bên. Giây tiếp theo, Vương Thư Duy đến bên cạnh bổ sung cho hắn: “Quý Đình Vỹ, cháu của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Á Hoàn.”
Lúc này Quý Đình Vỹ đã đi đến trước mặt Hồ Khiên Dư, “Hồ tổng!” Đồng thời vươn tay, “Tại sao đến muộn như vậy?”
Hồ Khiên Dư khẽ cười, cầm tay anh ta: “Quý tiên sinh dạo này khỏe chứ?”
Quý Đình Vỹ hình như kinh ngạc: “Chú tôi đang đi nghỉ ở Paris.”
“Tiên sinh quả là thảnh thơi.” Hồ Khiên Dư thản nhiên đáp.
***************
Nhưng vừa mới bắt đầu nói chuyện, người tên Quý Đình Vỹ này đã quanh co nhắc tới dự án khai phá khu đông. Hồ Khiên Dư phải lấy cớ đi chào người khác, đi qua cửa tiếp đón, kéo tôi nhanh chóng tránh xa Quý Đình Vỹ.
Nhũng bữa tiệc của giới thượng lưu phần lớn là như vậy, cái gọi là brunch chẳng qua cũng chỉ là ngụy tạo, hàn huyên, chào hỏi, hay làm bất cứ chuyện gì, mục đích cũng rất rõ ràng.
Quan hệ phức tạp giữa người với người, tất cả lợi ích đều không thể che dấu.
Người phụ trách ngân hàng Hoa Kỳ vẫn chưa đến, Hồ Khiên Dư không cần bận tâm lo chuyện công việc, tâm tình cũng trở nên thoải mái, thưởng thức món ăn trên bàn, chọn mấy thứ thoạt nhìn ngon miệng tự thưởng cho mình, cũng không quên đưa đến miệng tôi.
Hắn dường như rất thích trò chơi dỗ dành này, thế nào cũng không nản, tôi cũng không muốn chống cự, bình thản để cho hắn chăm.
Dù sao, tôi cũng không còn gì gọi là tự trọng nữa rồi.