Không phải là chương trình giải trí trên TV lúc chín giờ tối, ván bài này, cá cược không phải là tiền, là quyền khống chế Hằng Thịnh. Lợi thế, cũng không phải là tiền, là tất cả của tôi, bao gồm cả cổ phần trong công ty của hắn.
“Tôi sẽ là một tình nhân thật tốt.
Không ghen tỵ, không cần người khác nuôi sống, không sợ bị làm sáng tỏ.
Chỉ có một yêu cầu.
Để cho tôi ở Hằng Thịnh.”
Tôi còn nhớ rõ chính mình khi đó, nói như vậy, là để có được tư cách tham gia ván bài này.
*********
“Lâm Vi … đồng nghiệp Lâm?”
Tôi ngơ ngác đứng ở ngoài khách sạn, không biết sao đúng lúc đó có người gọi tên mình.
Giọng nói cũng không chắc chắn, như là phán đoán nghi ngờ. Tôi nhìn về phía tiếng nói.
Lý Mục Thần? Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Tôi nhìn anh ta, có hơi bất ngờ. Ánh mắt anh ta dường như cũng thế?
“Tại sao em ở trong này?”
“Em tan sớm.”
Lý Mục Thần có vẻ không tin nhìn tôi cười, lại nhìn đồng hổ, “Mười hai giờ, thời gian ăn cơm trưa, không tính là tan sớm.”
Mười hai giờ?
Tôi xem đồng hồ, quả nhiên.
Không khỏi vỗ vỗ trán mình, tôi hôm nay làm sao vậy? Tốn nhiều thời gian ngẩn người ở trong này.
“Có một người bạn hẹn anh ăn cơm ở tầng thượng, nếu không ngại thì đi cùng đi?”
Tôi giơ tay, chỉ vào vệt café trên áo mình: “Đồ của em bị dơ, phải về nhà đổi.”
Anh ta theo tay tôi nhìn, sau đó nói một câu làm tâm trạng tôi tốt hắn.
“Anh vừa rồi không để ý, còn tưởng hoa văn trên áo! Em giá áo trời sinh, người khác mặc không đẹp cũng thành đẹp. Huống hồ, áo này cài vào, chỗ bẩn không nhìn thấy.”
Thực không tin được người đàn ông này có thể nói ngọt như vậy.
“Đồng nghiệp Lâm?”
“A … em hơi lơ đãng, xin lỗi!”
“Cùng đi sao? Cơm trưa.”
“Được rồi.”
*********
Bị lừa.
Không có người bạn nào hết.
Anh ta giống như vô tội: “Vốn là hẹn bạn, nhưng không ngờ người ta có hẹn với người đẹp, còn anh, bị cho leo cây. Nhưng bây giờ chắc phải cảm tạ người đó, nếu không vì anh ta, sẽ không tình cờ gặp được em.”
Tôi đối với những lời này bán tín bán nghi.
Đàn ông theo đuổi phụ nữ, phải có chút vô lại, hoặc trơ trẽn, nếu không cả đời không đuổi được. Những lời này, đối với tầng lớp tinh anh trong xã hội như Lý Mục Thần mà nói, rất đúng.
Anh ta lừa tôi, đáng tiếc, tôi chỉ có thể làm như không thấy.
Sau bữa cơm hôm nay, coi như tôi thực sự hiểu biết vị quản lý cấp cao này. Dường như anh ta cố ý nhắc đến vài dự án của tôi ở bên Mỹ. Khi còn bên đó, nhiều công ty thường tìm những nhân tài ngay khi còn ở trong trường học. Có nhiều công ty cũng tìm đến tôi, lại được vị giáo sư xinh đẹp Mera của tôi ở phía sau giật dây. Kỳ thật tôi đối với những công ty này cũng không có nhiều hứng thú, nhận lời, chẳng qua là nể mặt giáo viên của mình mà thôi.
Tôi ở giữa thuyết phục, các công ty đó từ cạnh tranh một mất một còn quay sang bắt tay hợp tác, cải chế hình thức kinh doanh, giảm biên chế, đã đạt được nhiều thành quả, thêm vào đó là sự can thiệp của chính phủ, nên ngày càng thuận lợi. Giới truyền thông, người trong cuộc hay những nhà phân tích kinh tế luôn nói rằng những năm gần đây, những chiến dịch cải cách này diễn ra đều có thể đồng loạt thành công, nhưng theo ý kiến cá nhân của tôi, thắng lợi này, 50% là may mắn.
Mà Lý Mục Thần lại có thể vạch ra hơn một nửa những lỗ hổng chỉ có tôi cùng người đứng đầu trong nội bộ những công ty đó biết được, không thể không làm cho người khác khâm phục. Giao tiếp với những người thông minh như anh ta, tôi có thể học được rất nhiều.
“Vi Linh, muốn gọi thêm gì không?”
Không biết từ khi nào, anh ta xưng hô đối với tôi, đã chuyển từ “Lâm tiểu thư” sang thành “Vi Linh”, mà tôi nghe xong, cũng không có chỗ nào cảm thấy không ổn hay không thoải mái.
Tôi xem thực đơn, lật qua lật lại, vẫn không quyết định được nên ăn gì.
“Vậy thử món sò hấp hồng rượu ở đây xem. Hương vị rất được.”
Tôi đồng ý lời đề nghị của anh ta, gọi món “Sò hấp hồng rượu” nổi tiếng. Điểm tâm ngọt sau bữa ăn thuần hương vị Scotland. Lần đầu tiên tôi thử món này, rất ngon. Nhấp đầu lưỡi cảm thấy trong veo, sau lại cảm thấy có vị ngọt dìu dịu. Tôi dường như bị cuốn hút bởi món ăn thú vị này.
Ngay lúc đó, Lý Mục Thần hất hất cằm hướng tôi, không rõ anh ta ám chỉ điều gì. Thấy vậy, anh ta liền nở nụ cười chỉ chỉ miệng mình. Lúc này tôi mới phản ứng lại, đang chuẩn bị lấy khăn lau miệng, anh ta đã đi từng bước. dường như không có việc gì, vươn tay, ngón trỏ nâng cằm, ngón cái khẽ xẹt qua khóe môi tôi. Hành động này quá mức ám muội, làm cho không khí xấu hổ một cách kì lạ. Cả hai chúng tôi ngẩn người, anh ta vội rụt tay lại “… Xin lỗi.”
Tôi cúi đầu, tiếp tục ăn, cũng không còn tâm tình nào để thưởng thức. Tôi cũng không còn muốn tiếp tục ở nơi này, vô thức đem thức ăn nuốt xuống.
******
Ăn trưa xong, Lý Mục Thần cùng tôi đi xuống dưới.
Vốn tôi không nghĩ làm phiền anh ta, vì vậy xuống dưới khách sạn mỗi người đi một ngả. Anh ta đến bãi đỗ xe, tôi đi đón taxi. Nhưng dường như mấy chiếc taxi này cố tình phản đối, tôi đợi ở ven đường hồi lâu, cũng không một chiếc nào đi qua. Cuối cùng, Lý Mục Thần lái xe đến trước mặt tôi, mở cửa kính: “Lên xe.”
Tôi do dự một chút, mở cửa xe ngồi vào. Anh ta nhìn tôi, hỏi: “Có nghĩ đến việc mua một chiếc xe không?”
Tôi đối với chuyện lái xe có tâm lý bị ám ảnh. Những năm ở Mỹ, cường độ công việc cao, đòi hỏi phải có xe riêng để tiện di chuyển, tôi cũng từng đi thi lấy bằng, nhưng chỉ cần tay động đến vô lăng, đều không thể nào tiếp tục.
Tôi không nghĩ đem việc này nói cho người khác, chỉ có thể ngắn gọn: “Tôi hiện giờ không dư dả lắm, tạm thời còn chưa nghĩ đến việc mua xe.”
*********************
Chờ tôi về nhà thay quần áo, cả hai liền về công ty. Gặp đồng nghiệp ở bãi đỗ xe, bọn họ đều tò mỏ đánh giá tôi cùng Lý Mục Thần. Từ trên xe một người đàn ông xuống không có gì đáng nói, nhưng người đàn ông này không phải người khác, mà là Lý Mục Thần. Việc này cũng không thể trách người khác để ý.
Không biết ngày mai lại có chuyện gì đồn đại nữa.
Giám đốc cao cấp Hằng Thịnh, Lý Mục Thần đi làm cùng nữ đồng nghiệp, thử đoán xem quan hệ của họ là gì?
Lý Mục Thần dường như cũng nhận ra ánh mắt khác thường của những người xung quanh, hơi ái ngại nhìn tôi: “Thật là … hơi phiền toái!”
Tôi gật gật đầu.
Đâu chỉ là hơi phiền toái?
Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Lý Mục Thần đi đến cửa thang máy. Đây là tháng máy VIP, tôi không thể đi cùng.
“Em không vào sao?”
“Không nên. Đây là thang máy chuyên dùng của nhân viên cấp cao.”
“Không sao, anh cũng lên tầng 32.”
......
Cứ dằng co như vậy chỉ làm cho càng nhiều người để ý, tôi thầm than, miễn cưỡng đi vào. Có lẽ bữa trưa tôi ăn quá chăm chú, Lý Mục Thần tưởng lầm tôi là người mê ăn uống, trong thang máy liền hào phóng mở lời: “Buổi tối rảnh sao? Anh biết một nhà hàng rất lạ, muốn thử hay không?”
Đây là thói quen của tôi, ăn cái gì cũng giống như làm thí nghiệm hóa học, còn phải tìm hiểu đến thành phần bên trong. Nhưng trên thực tế tôi đối với ăn uống không có nhiều hứng thú, lại càng không để ý đến nhà hàng “rất lạ” kia.
“Buổi tối có thể em bận …”
Tôi nói chưa xong, thang máy “Đinh” một tiếng, dừng lại ở lầu 19. Tôi bị tiếng này làm gián đoạn, đang muốn tiếp tục liền có hai người tiến vào.
Một người là trợ lý tổng giám đốc Vương Thư Duy.
Người còn lại, đương nhiên là tổng giám đốc của chúng ta.
Vương Thư Duy liếc nhìn tôi một lần, chỉ một lần, liền thu hồi tầm mắt.
Tổng giám đốc ở đây, Lý Mục Thần cũng không tiện nhiều lời. Tôi rốt cuộc có thể tránh được, không cần cố gắng nghĩ cách từ chối lời mời của anh ta. Không có việc gì, đợi đến tầng 32, tôi không khỏi nhìn về phía Hồ Khiên Dư. Hắn rất cao, vóc người cao ngất, Vương Thư Duy cùng Lý Mục Thần cũng không cần phải nói. Ba người đứng chung một chỗ, dường như che của tôi toàn bộ ánh sáng.
Vương Thư Duy đang báo cáo gì đó với Hồ Khiên Dư, giọng nói đè thấp, cố gắng không cho những người phía sau, là tôi cùng Lý Mục Thần, nghe thấy. Tầm mắt của tôi không khỏi dừng lại ở trên lưng Vương Thư Duy một lát. Người đàn ông này, cùng người bên cạnh anh ta, Hồ Khiên Dư cũng giống nhau, ra vẻ đạo mạo!
Lúc này Lý Mục Thần nhìn về phía tôi, tôi cuống quýt thu lại ánh mắt, không dám nhìn chằm chằm vào Vương Thư Duy phía trước. Lý Mục Thần ra hiệu hỏi tôi: Em biết trợ lý Vương?
Tôi im lặng một chút, nhanh chóng lắc đầu, cố che dấu.
May mà Lý Mục Thần đối với vấn đề này cũng không mấy quan tâm, cuối cùng nói: “Buổi tối mấy giờ em tan tâm? Anh chờ em!”
“Em buổi tối có …”
Tôi không thể nói hết, bởi lúc này Hồ Khiên Dư ở phía trước tôi nghiêng người, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tầm mắt Hồ Khiên Dư đang chiếu thẳng vào mình. Ánh mắt của hắn muốn nói gì, tôi chưa kịp thấy rõ đã chuyển đến bên Lý Mục Thần.
“Mục Thần, ba giờ đến văn phòng tôi, tôi có một case quan trọng giao cho cậu.” Hồ Khiên Dư nói, mặt không chút thay đổi.
Lý Mục Thần lập tức gật đầu đáp “Vâng”
Hồ Khiên Dư lúc này mới quay người. Lúc ánh mắt hắn xẹt qua tôi, như không để ý. Mà lúc này Vương Thư Duy dường như lơ đáng quay đầu, liếc nhìn tôi một lần nữa.
Tôi cúi đầu, học Hồ Khiên Dư, giả không để ý đến ánh mắt anh.